Hãy Chăm Sóc Mẹ

Giới thiệu sách Hãy Chăm Sóc Mẹ – Tác giả Shin Kyung Sook

Hãy Chăm Sóc Mẹ

Cuốn sách mê hoặc lạ thường này đã khẳng định vị trí của Shin Kyung-sook như một hiện tượng văn học châu Á, tạo ra trào lưu đọc mới ở Hàn Quốc từ sự cộng cảm trước một tác phẩm đầy sức mạnh. Bằng câu chuyện cảm động thấm thía về người mẹ đi lạc đường, tác giả dựng nên bức tranh rộng lớn về xứ sở quê hương, nơi cảnh trí và phong tục Hàn Quốc được khắc họa với vẻ đẹp tươi thắm nhưng thao thiết, đầy trắc ẩn. Những người con đi tìm mẹ, và họ mang theo dòng hồi ức riêng tư, lay động, vừa khao khát, vừa chống chếnh mất mát, thay phiên nhau dẫn người đọc trên một hành trình kép, tới những nẻo xa của một nền văn hóa độc đáo và tới những góc khuất sâu thẳm của trái tim.

Năm 2009 Hãy chăm sóc mẹ của Shin Kyung-sook xuất hiện như một điểm sáng chói của văn học Hàn Quốc. Không chỉ thành công về mặt thị trường khi bán được hàng triệu bản, tác phẩm còn được giới phê bình đánh giá cao, nổi tiếng vang xa khắp các nước châu Á. Tác phẩm được xuất bản tại 19 nước, trong đó có Mỹ.

Tóm tắt tác phẩm

Tác phẩm Hãy chăm sóc mẹ của nhà văn Hàn Quốc Kyung-sook Shin mở đầu bằng khung cảnh xáo trộn của một gia đình. Mẹ bị lạc khi chuẩn bị bước lên tàu điện ngầm cùng bố ở ga Seoul. Hai ông bà dự định lên đây thăm cậu con cả. Con gái đầu, Chi-hon, là người đứng ra viết thông báo tìm người lạc thay cho cả gia đình. “Ngoại hình: Tóc ngắn đã muối tiêu, xương gò má cao, khi đi lạc đang mặc áo sơ mi xanh da trời, áo khoác trắng, váy xếp nếp màu be”. Trong tiềm thức của mình, Chi-hon vẫn nghĩ mẹ là người thường“bước đi giữa biển người với phong thái có thể đe dọa cả những tòa nhà lừng lững đang nhìn thẳng xuống từ trên cao”. Trong khi đó, những người qua đường đáp lại thông báo tìm người lạc của cô bằng miêu tả về một “một bà già cứ lững thững bước đi, thỉnh thoảng lại ngồi bệt xuống đường hay đứng thẫn thờ trước cầu thang cuốn”. Liệu đó có phải là người mẹ mà cả gia đình cô đang cất công tìm kiếm?

Một ngày, một tuần rồi gần một tháng chầm chậm trôi qua. Người chồng và những đứa con hiện đều đã phương trưởng cả không chỉ lo sốt vó mà còn day dứt tâm can vì cảm giác tội lỗi, và rối bời “trong nỗi hoảng loạn như thể tất cả mọi người đều bị tổn thương ở vùng não”. Họ cũng lấy làm băn khoăn tại sao mẹ không biết hỏi đường về nhà cậu con cả cho đến khi phát hiện ra hai sự thật rằng mẹ không biết chữ và mẹ bệnh ung thư vú khiến đầu óc không được minh mẫn như thường.
Từ đây, những hy vọng tìm lại mẹ càng trở nên mong manh hơn…

Nhận định về tác phẩm

  • “Cuốn sách của tác giả nổi tiếng nhất Hàn Quốc này có thể làm mọi độc giả phải rơi nước mắt.” – Library Journal
  • “Cảm động và ám ảnh.” – Newsday
  • “Phần là câu chuyện về sự chuyển dịch của xã hội Hàn Quốc từ nông thôn ra thành thị, phần là khúc ca về sức mạnh của mối ràng buộc gia đình được hình thành từ sự quên mình của người phụ nữ; đây là một tác phẩm vô cùng cảm động.” – Kirkus Reviews
  • “Nao lòng… Thấm thía… Người đọc sẽ tìm thấy sự đồng cảm trong câu chuyện về gia đình bán chạy nhất Hàn Quốc từ trước tới nay này.” – Publishers Weekly
Hãy Chăm Sóc Mẹ
Hãy Chăm Sóc Mẹ

1. Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Hãy Chăm Sóc Mẹ
  • Công ty phát hành Nhã Nam
  • Tác giả: Shin Kyung Sook
  • Kích thước: 13 x 20.5 cm
  • Dịch Giả: Lê Nguyễn Lê
  • Loại bìa: Bìa mềm
  • Số trang: 323
  • SKU 2518604641324

Đôi nét về tác giả Shin Kyung-sook

Shin Kyung-sook sinh năm 1963 trong một gia đình nghèo sống tại một ngôi làng nhỏ ở miền Nam Hàn Quốc. Không có điều kiện vào trường trung học, mười sáu tuổi cô lên Seoul lao động kiếm sống. ShinKyung-sook khởi nghiệp viết văn năm 1985 và sớm gặt hái thành công. Các tác phẩm của cô luôn có lượng độc giả lớn và nhận được nhiều giải thưởng văn học trong nước cũng như trong khu vực. Với Hãy chăm sóc mẹ Shin Kyung-sook trở thành nhà văn châu Á nổi bật nhất năm 2009.

2. Đánh giá Sách Hãy Chăm Sóc Mẹ

Đánh giá Sách Hãy Chăm Sóc Mẹ
Đánh giá Sách Hãy Chăm Sóc Mẹ

1 Sách hay, đọc để thấy những người mẹ hy sinh rất nhiều cho con cái, nó trở thành 1 việc hiển nhiên, đôi khi những người con vì sống trong tình thương của mẹ, quen với nó, mà quên đi rằng, trước khi tốt với người ngoài, hãy tốt với mẹ hết sức, để mẹ có thể hạnh phúc đến cuối đời. để khi mẹ nhắm mắt, mình không còn gì hối hận vì sẽ không bao giờ có cơ hội bù đắp cho mẹ nữa.

Mình không thích cách người phụ nữ trong sách này hi sinh tất cả, dấu diếm bệnh tật với gia đình. Người chồng không yêu thương bà,những người con ích kỉ, thì chính bà nên tự yêu thương bà. Hi sinh bao nhiêu là đủ? Mọi người hãy yêu thương mẹ nhé, hãy nói mẹ yêu thương bản thân mẹ, vì mẹ là điều đẹp đẽ nhất cuộc đời cho mỗi người.

2 Cuốn này mình được người quen giới thiệu, khi đó đang ở nước ngoài nên tìm file mềm đọc. Xuyên suốt quá trình tìm kiếm người mẹ bị lạc mất ở tàu điện ngầm là nỗi day dứt của các con. Và cũng là sự day dứt của tôi – một người đọc. Trong truyện người mẹ vì đi lạc các con mới dần dần phát hiện ra mẹ không biết chữ, mẹ có bệnh. Mẹ đã hy sinh cho các con nhiều đến nhường nào. Đi cùng cảm xúc của những người con trong truyện là cảm xúc của chính mình. Truyện như kể về tất cả những bà mẹ trên thế giới này. Nỗi buồn nhẹ nhàng man mác, cứ từ từ ngấm vào trong lòng mỗi người. Sau khi đọc xong cuốn sách này mình đã quyết định buông bỏ để về với mẹ. Một cuốn sách rất đáng đọc. Mong mọi người hãy dành thời gian cho gia đình nhiều hơn nữa.

3 Khi lật những trang đầu tiên lời văn đã lôi cuốn tôi. Tôi bắt đầu tự nhắm mắt để miêu tả hình ảnh của mẹ. Nhận ra mình vẫn chưa nhớ kỹ về đường nét gương mặt của mẹ. Một nỗi sợ ập tới. Hóa ra tôi vẫn chưa quan tâm đến mẹ thật nhiều. Đọc sách mà nhiều lúc mắt cứ ươn ướt. Quả thật không lầm khi mua quyển sách này. Kể cả mẹ mình lúc đọc nó cũng phải nói con mua sách hay.

4 Cuốn sách xoay quanh câu chuyện về người mẹ đi lạc và những dòng hồi tưởng của những đứa con, của người chồng và chính bản thân người mẹ.

Người mẹ trong câu chuyện không phải là người mẹ “hoàn hảo”, tác giả không chỉ dùng những lời hoa mỹ để nói về người mẹ mà lại dùng những câu từ chân thực nhất khắc hoạ chân dung người mẹ kham khổ và rất thực.

Đây là một cuốn sách rất đáng đọc, tả thực, sâu sắc và đong đầy nước mắt…

5 Cuốn sách này viết theo góc nhìn của mỗi thành viên trong gia đình về mẹ, về những kỉ niệm, những sự hi sinh thầm lặng của mẹ mà mỗi người giữ riêng cho mình. Điều khiến mình day dứt mãi, là cái kết của câu chuyện, khi lại không được khắc họa một cách rõ ràng. Nó khiến mình nghĩ nhiều hơn về mẹ, nhìn nhận một cách thẳng thắn quãng thời gian còn lại được ở cạnh mẹ để biết mình cần gì và nên làm gì.

Review sách Hãy Chăm Sóc Mẹ

Review sách Hãy Chăm Sóc Mẹ
Review sách Hãy Chăm Sóc Mẹ

Cuốn sách khiến ta rơi lệ và muốn yêu mẹ nhiều hơn

Tôi đưa cuốn sách cho mẹ, nhưng mẹ chẳng bao giờ đọc sách cả. Tôi bảo: ” Để con đọc cho mẹ nghe nhé!”, nhưng vừa đọc đến trang thứ hai mẹ đã ngủ mất rồi, vì cả ngày mẹ lao động đã mệt. Tôi muốn mẹ đọc cuốn sách này, nhưng lại sợ mẹ buồn, vì đây không phải là cuốn sách đọc giải trí. Nó là một câu chuyện buồn, một câu chuyện đã từng khiến tôi khóc rất nhiều, và chỉ muốn ôm mẹ thật chặt để nói lời xin lỗi…

“Hãy chăm sóc mẹ ” của nhà văn Hàn Quốc Shin Kyung Sook là cuốn sách tôi muốn đọc cho mẹ nghe. Khi biết đến cuốn sách, tôi không bận tâm nhiều, chỉ thoáng nghĩ : ” Văn học của Hàn Quốc à, chắc không có gì thú vị đâu, hay lại quảng cáo gì đó! “. Ấn tượng của tôi về xứ sở Kim Chi chỉ là K-pop, thời trang, mỹ phẩm, tôi không trông đợi gì về sức hấp dẫn của văn học đất nước này. Cái duyên đến với ” Hãy chăm sóc mẹ ” cũng thật tình cờ, khi tôi nghe chuyên mục ” Mỗi ngày một cuốn sách ” của VTV1, tôi đã phải tìm mua ngay. ” Mẹ bị lạc đã một tuần ” dòng đầu tiên như lời thông báo đã cuốn tôi vào câu chuyện lạc mẹ, câu chuyện của những đứa con cãi vã, cáu bẳn, đổ lỗi cho nhau, viết tờ rơi tìm mẹ với những thông tin rất sơ sài chung chung, với số tiền rao giá cho người tìm được mẹ không còn “đời” hơn: 5 triệu won…

Câu chuyện ta gặp đã quen trên báo đài, trên mạng xã hội, tưởng như không có gì đặc biệt….

Câu chuyện được kể luân phiên nhau dưới dòng hồi tưởng suy ngẫm của các thành viên trong gia đình: cô con gái thứ, người anh cả, người chồng, và cuối cùng là sự lên tiếng của người mẹ đi lạc xưng “tôi”.

Trong gia đình ấy, người mẹ luôn gắn với hình ảnh người phụ nữ thấm đẫm sự hi sinh, tần tảo, lam lũ, quần quật ngoài đồng ruộng; hết công việc bếp núc, nuôi gia súc gia cầm, muối dưa lại đan lát. Người mẹ ấy chẳng bao giờ ngơi tay ngơi chân cả. Có lẽ, chúng ta không còn xa lạ với hình ảnh ấy, một hình ảnh như bao người mẹ Việt trên mọi ngóc ngách làng quê đất nước này. Nhiều khi chúng ta mặc định đó là điều đương nhiên, sứ mệnh của một người mẹ. Xin thưa, chẳng ai sinh ra để mang nặng sứ mệnh ấy trên vai cả!

Chỉ khi mẹ đi lạc, mẹ đã không còn ở đây nữa thì người chồng và những đứa con mới hối hận, mới hồi tưởng lại những kí ức về mẹ. Sự hiện diện của bà thật mờ nhạt cũng thật đậm nét, bởi nó đan cài giữa hai không gian. Một, hiện tại, nhưng bà đã mất tích. Hai, trong quá khứ, trong hồi ức. Sự hiện diện ấy khiến tôi nhói đau, cảm giác bà thật cô đơn, lạc lõng, mang theo nỗi ân hận, xót xa nuối tiếc của những người ở lại.

Người con trai cả, đứa con bà yêu thương nhất, mang theo ước mơ cả đời bà: anh sẽ trở thành công tố viên. Anh không thể trở thành công tố viên, chỉ nghĩ đó là khát vọng không thành của tuổi trẻ mà không biết rằng đã phá hỏng những khát khao của mẹ.

Người cha suốt cả đời mải mê phiêu bạt để lại bà cũng bốn đứa con, từng phản bội đưa người phụ nữ khác về nhà, không biết rằng biết bao nhiêu năm nay bà đã quyên góp tiền cho những đứa trẻ mồ côi ở “Ngôi nhà Hy vọng”.
Đứa con gái thứ sau khi đã lấy chồng sinh con mới tự hỏi, mẹ có yêu công việc bếp núc không. Cô cứ ngỡ mẹ luôn gắn liền với gian bếp, mẹ là bếp. Cô không biết mẹ cũng có những góc khuất tâm hồn, có những tình cảm lãng mạn sâu kín…

Khi bà không còn ở đây nữa, họ mới ngỡ ngàng nhận ra đã quá vô tâm, thờ ơ và dựa dẫm. Đã quá muộn để có thể bù đắp sự hi sinh to lớn của bà. Ai cũng trách bà không tìm được địa chỉ nhà các con mà không biết rằng bà bị xuất huyết nhẹ, nhớ nhớ quên quên, bà không biết chữ… Cả đời họ đã bỏ lỡ quá nhiều.

Hình ảnh người mẹ đi lạc, “bị thương ở mu bàn chân, đi dôi dép lê màu xanh, một bên dép cứa vào bàn chân chỗ gần ngón cái sâu đến nỗi miếng thịt long ra tạo thành vết rách sâu hoắm, ruồi muỗi vây quanh vết thương đang rỉ mủ…” như bàn tay bóp nghẹt vào trái tim người đọc, đầy ám ảnh, xót đau.

Tôi từng trông đợi một kết thúc viên mãn, họ tìm được bà, ăn năn và quan tâm yêu thương bà hơn. Nhưng sự thật đau đớn hơn như thế! Cuối cùng tôi cũng được gặp bà ấy, nghe bà ấy lên tiếng, nhưng là lời của người đã khuất. Bà đã không đợi được. Bà ra đi cô đơn, lạnh lẽo trong sự mòn mỏi chờ đợi như cuộc đời bà…

Đi lạc vào trong câu chuyện của từng thành viên trong gia đình, đi sâu vào những góc khuất của trái tim, ta mới nhận ra đã quá muộn để có thể bù đắp được tình yêu vô hạn không ngưng nghỉ của bà.

Tất cả, để rồi đọng lại “Hãy chăm sóc mẹ”.

Cuốn sách là một món quà quý giá, cho những ai đang còn mẹ, cho những ai đang mải mê vội vã với những cuộc chơi mà quên mất mẹ, cho những ai còn chưa kịp nói một lời yêu thương.

” Hãy chăm sóc mẹ”, đừng để đến khi mất mát mới chợt hiểu những điều mình đã có vô giá đến nhường nào!

Trích dẫn trong Hãy Chăm Sóc Mẹ

Cô treo tai nghe lên cổ rồi đi vào nhà vệ sinh để rửa tay. Mọi người trong đoàn nhìn theo cô khi cô sải bước vào nhà vệ sinh. Cô rửa tay trong bồn rửa và khi mở túi xách lấy khăn lau tay, cô nhìn chằm chằm vào lá thư đã nhàu nát của cô em gái gửi cho mình để ở bên trong. Đây là lá thư cô đã lấy ra từ trong hòm thư ở căn hộ của mình ba hôm trước, đúng vào ngày cô cùng bạn trai rời Seoul. Một tay cầm cái túi du lịch có gắn bánh xe, đứng trước cửa nhà, cô đọc tên cô em gái viết trên phong bì. Từ xưa đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhận được thư từ em gái. Mà đây còn là một lá thư tay chứ không phải email. Cô định mở bức thư ra xem nhưng nghĩ thế nào lại cất vào túi xách. Có lẽ cô nghĩ nếu đọc lá thư đó thì cô sẽ không thể lên máy bay với bạn trai mất. Cô bước ra khỏi nhà vệ sinh và lại ngồi xuống với cả đoàn. Nhưng thay vì đeo tai nghe lên, cô lấy lá thư của cô em gái ra cầm trên tay một lát rồi bóc phong bì thư.

Chị.

Hôm em tới chỗ mẹ ngay sau khi em từ Mỹ trở về, mẹ cho em một cây hồng nhỏ cao tới đầu gối em. Hôm đó em đến lấy đồ đạc gửi ở nhà mẹ. Mẹ bị té xỉu trong khu chứa đồ bên cạnh nhà kho, nơi cất giữ bếp ga, tủ lạnh và bàn ăn của em. Mẹ nằm sóng soài ở đó, chân tay rũ cả ra. Mấy con mèo nhà hàng xóm mà mẹ hay cho cơm đang ngồi xung quanh mẹ. Em vội vàng ra lay mẹ, mẹ mở mắt như thể vừa ngủ dậy, nhìn em và mỉm cười. Mẹ nói, “Đứa con gái thứ hai của tôi về rồi đây!” Mẹ bảo với em là mẹ không sao cả. Giờ thì em biết khi đó mẹ không còn tỉnh táo, nhưng mẹ vẫn khăng khăng rằng mẹ không sao cả. Rằng mẹ đang vào nhà kho để mang cơm cho mấy con mèo. Mẹ vẫn giữ nguyên xi mọi thứ em gửi trước khi em đi Mỹ. Ngay cả đôi găng tay cao su mẹ cũng không động đến, cho dù trước khi đi em đã bảo mẹ cứ dùng. Mẹ kể là trong một lần nhà có giỗ, mẹ đã tính dùng cái bếp ga xách tay nhưng rồi lại thôi. Sao mẹ lại không dùng? Em hỏi mẹ thế thì mẹ nói, Để khi con về, mẹ có thể trao lại cho con mọi thứ còn nguyên vẹn như khi con đi.

Khi em đã chất hết đồ lên xe tải, mẹ ngượng nghịu cầm một cây hồng đi vòng ra từ phía sau nhà, nơi mẹ cất giữ tất cả những chum gia vị. Rễ cây bọc một nắm đất đặt trong túi ni lông. Mẹ đã mua cái cây đó cho em mang về trồng ở khoảnh sân ngôi nhà em mới chuyển đến. Cái cây còn quá nhỏ, em tự hỏi không biết đến khi nào cây hồng này mới cho quả. Nhưng quả tình, em không muốn mang cây hồng về. Nói là nhà có sân nhưng đó đâu phải nhà của em, vả lại em cũng nghĩ không biết ai sẽ chăm sóc cho cái cây đó. Như đọc được ý nghĩ đó của em, mẹ bảo, “Con sẽ thấy cây hồng cho quả ngay thôi; đến bảy mươi năm còn trôi qua vèo vèo nữa là.”

Thấy em vẫn không định mang nó theo, mẹ bảo, “Như thế để khi mẹ không còn nữa, mỗi lần hái quả hồng là con lại nhớ đến mẹ.”

Dạo đó mẹ bắt đầu hay nói câu “Khi mẹ chết…” thường xuyên hơn. Chị cũng biết đấy, từ lâu rồi câu nói đó đã trở thành vũ khí của mẹ. Đó là thứ vũ khí duy nhất của mẹ khi con cái làm những việc mẹ không vừa lòng. Em không biết bắt đầu từ lúc nào, nhưng mỗi khi không tán thưởng việc gì, mẹ lại bảo, Đợi mẹ chết rồi hãy làm thế. Dù chẳng chắc liệu cây hồng nhỏ đó có sống sót được hay không, em đặt nó lên xe tải chở về Seoul rồi chôn gốc của nó xuống đất sâu tới đúng chỗ mẹ đã đánh dấu trên cây. Sau đó, khi lên Seoul, mẹ bảo em trồng cái cây sát tường quá, nên chuyển ra trồng chỗ khác. Từ đó mẹ thường xuyên hỏi em đã chuyển cái cây chưa. Em cứ bảo chuyển rồi, mặc dù chưa chuyển. Mẹ muốn em chuyển cây hồng ra cái khoảng trống rộng trong sân mà em đã dự định khi nào mua được ngôi nhà này thì sẽ trồng một cái cây thật to ở đó. Thực sự em không hề nghĩ mình sẽ chuyển cái cây non mới chỉ có hai nhánh, cao chưa chạm đến thắt lưng mình ra trồng ở chỗ đó, nhưng em vẫn trả lời, Vâng mẹ ạ. Trước khi mẹ mất tích, bỗng dưng ngày nào mẹ cũng gọi điện cho em mà hỏi, “Con đã chuyển cái cây ra trồng ở chỗ đó chưa?” Mỗi lần như thế em chỉ bảo, Hôm sau con sẽ chuyển.

Chị ơi. Phải đến tận hôm qua em mới cõng thằng út trên lưng ra bắt taxi đến So-orung để mua dụng cụ và phân bón thực vật. Em đào hố đúng chỗ mẹ chỉ rồi đánh cây hồng ra trồng ở đó. Em không thấy hối hận chút nào vì không nghe lời mẹ, chẳng chịu chuyển cây hồng khỏi bức tường, nhưng em thực sự ngạc nhiên khi đánh cái cây lên. Lần đầu tiên mang cây hồng lên đây, rễ của nó trơ trụi tới mức em cứ phải nhìn chăm chăm, nghi ngờ rằng đám rễ thậm chí không thể phát triển trong lòng đất, nhưng lúc em đào cái cây lên để chuyển đi, bộ rễ của nó đã cắm sâu vào lòng đất, đan cài vào nhau. Em vô cùng ấn tượng với sự sống bền bỉ của nó khi nó xoay xở tồn tại được trên mảnh đất cỗi cằn như thế. Có phải mẹ cho em cây hồng bé xíu là để em có thể chứng kiến tán lá của nó ngày một sum suê và cành nhánh của nó ngày một đan dày? Phải chăng mẹ có ý bảo với em rằng nếu muốn nhìn thấy cây đơm hoa kết trái thì phải chịu khó chăm sóc cho nó? Hay có lẽ chỉ đơn giản là vì mẹ không có tiền để mua cây to? Lần đầu tiên em thấy yêu thích cây hồng đó. Em không còn hoài nghi liệu cây hồng này có ngày cho quả hay không nữa. Em lại nhớ tới câu mẹ nói, “Sau khi mẹ đi rồi, mỗi lần cầm quả hồng lên ăn thì con sẽ nghĩ đến mẹ.”

Chị có nhớ có lần chị đã bảo em kể cho chị nghe những chuyện về mẹ mà chỉ mình em biết không? Em đã nói là em không biết gì về mẹ cả. Tất cả những gì em biết là mẹ đang mất tích. Cho đến bây giờ vẫn vậy. Đặc biệt em không biết sức mạnh của mẹ ở đâu mà ra. Thử nghĩ mà xem. Những việc mà người khác không làm được thì mẹ đều tự mình làm cả. Em cho rằng vì thế mà mẹ ngày một cạn kiệt đi. Cuối cùng mẹ trở thành con người không tìm nổi nhà của bất kỳ đứa con nào của mình. Em thấy mình thật là lạ, mặc dù mẹ bị mất tích nhưng vì còn phải cho con cái ăn uống, chải đầu cho chúng và đưa chúng đến trường nên em đã không thể đi tìm mẹ. Chị có nói rằng gần đây em đã thay đổi nhiều, không giống với những người mẹ trẻ khác ngày nay, chị bảo một phần nhỏ trong em hơi giống với mẹ, nhưng chị ơi, dù gì đi nữa, em không nghĩ mình có thể giống được mẹ của chúng ta. Kể từ khi mẹ mất tích, em cứ nghĩ mãi, liệu mình đã là đứa con gái tốt của mẹ chưa? Liệu em đã làm được cho các con mình những việc mẹ đã làm cho em chưa?

Em biết một điều. Em không thể làm được như mẹ. Cho dù em có muốn đi chăng nữa. Mỗi khi cho con ăn, em rất hay nổi cáu. Em cảm thấy gánh nặng, em cảm giác như con cái níu chân mình. Em yêu các con lắm, nhiều lúc em cảm động ứa nước mắt khi nghĩ không biết có thật mình đã sinh ra chúng không, thế nhưng em không thể trao cả cuộc đời mình cho con cái giống như mẹ đã làm được. Trong từng hoàn cảnh, em luôn làm hết sức vì các con, thậm chí em còn có thể hiến dâng cho chúng đôi mắt của chính mình nếu chúng cần, nhưng em vẫn không phải là mẹ. Em cứ mong đứa út mau khôn lớn. Nhiều khi em nghĩ chính con cái đã kìm hãm cuộc đời mình. Khi nào đứa út lớn thêm một chút nữa, em sẽ gửi cháu đến nhà trẻ hoặc thuê người về trông cháu để em còn phải làm việc của em nữa chứ. Nhất định em sẽ làm như vậy. Vì em cũng phải có cuộc sống của riêng mình nữa. Khi nhận ra suy nghĩ này ở bản thân, em tự hỏi sao mẹ có thể làm được những việc mẹ đã làm, và khi đó em mới biết rằng mình không thực sự hiểu mẹ. Dù chúng ta cứ nói là hoàn cảnh sống của mẹ khiến mẹ chỉ có thể nghĩ về chúng ta đi nữa, sao chúng ta có thể nghĩ về mẹ ở cương vị một người mẹ suốt cả cuộc đời như thế cơ chứ? Dù đã làm mẹ, em vẫn có rất nhiều mơ ước của riêng mình và vẫn nhớ không sót một chuyện gì về thời thơ ấu, thời niên thiếu cũng như thời thiếu nữ của mình, thế nhưng tại sao ngay từ đầu chúng ta chỉ luôn nghĩ về mẹ như là một người mẹ mà thôi? Mẹ đã không có cơ hội theo đuổi những ước mơ của mình, luôn phải một thân một mình đối diện với mọi sự bạc đãi của thời đại, đói nghèo và khốn khổ, và mẹ không thể làm được gì cho số phận buồn thương của mình ngoài gánh chịu nó và vượt qua nó, sử dụng tối đa mọi khả năng của bản thân để sống hết cuộc đời, dâng hiến toàn bộ thể xác và tâm hồn mình cho cuộc đời ấy. Tại sao em chưa từng mảy may nghĩ tới những ước mơ của mẹ?

Chị…

Em đã muốn vục mặt vào cái hố em đào để trồng cây hồng. Em không thể sống giống như mẹ, vậy thì có lẽ nào mẹ lại muốn sống như thế? Sao em chưa một lần nghĩ được như vậy khi mẹ còn ở bên chúng ta? Là con gái của mẹ mà em còn chẳng hay biết gì như thế thì chắc mẹ phải cảm thấy cô đơn biết chừng nào khi ở trước những người khác. Thật bất công khi mẹ đã phải hy sinh tất cả cho chúng ta nhưng chẳng có một ai hiểu được mẹ cả.

Chị. Chị có nghĩ chúng ta sẽ lại được ở bên mẹ dù chỉ một ngày thôi không? Chị có nghĩ em sẽ lại có thời gian để hiểu mẹ nữa không, để lắng nghe những câu chuyện của mẹ, để an ủi ước mơ xưa mẹ đã chôn vùi ở đâu đó trong dòng thời gian? Không cần một ngày, chỉ cần cho em vài giờ đồng hồ thôi cũng được, em sẽ nói với mẹ rằng em yêu tất cả những gì mẹ đã làm, em yêu người mẹ đã hoàn thành được tất cả những công việc đó, em yêu cuộc sống của mẹ, một cuộc sống mà không còn ai nhớ nữa. Rằng em tôn thờ mẹ…

Chị, chị đừng bỏ rơi mẹ, hãy đi tìm mẹ chị nhé…

Em gái cô chắc đã không thể viết ngày tháng hoặc lời tạm biệt ở cuối bức thư. Trên trang giấy có những vết ố hình tròn, có lẽ em gái cô đã khóc khi viết. Cô nhìn chằm chằm vào những điểm ố vàng ấy hồi lâu rồi gấp lá thư lại cho vào túi xách. Có khi trong lúc em gái cô đang viết thư thì đứa con út đã vơ lấy cái gì đó ở dưới gầm bàn cho vào miệng rồi ra túm lấy hông mẹ và cất giọng ngọng nghịu hát bài Gấu mẹ… rồi đu lên người mẹ. Cô em gái hẳn đã nhìn thằng bé với vẻ mặt u sầu rồi hát theo con, gầy gò! Đứa con trai nhỏ không hiểu được tâm trạng của mẹ nên cứ ngoác miệng ra cười toe toét, và nói, Gấu bố rồi chờ đợi mẹ phụ họa tiếp. Em gái cô nước mắt lưng tròng, đế lời con, béo ị! Có lẽ em gái cô đã không thể viết lời tạm biệt vì phải chơi đùa với con. Có lẽ đứa trẻ đã túm chặt lấy chân mẹ rồi cố leo lên nhưng rồi lại ngã lăn quay và bập trán xuống sàn nhà. Thằng bé sẽ khóc òa lên nức nở. Nhìn thấy vết bầm tím lan rộng trên làn da mỏng manh của đứa bé, có lẽ những giọt nước mắt cố kìm nén của em gái cô bỗng dưng trào ra.

Mua sách Hãy Chăm Sóc Mẹ ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Hãy Chăm Sóc Mẹ” khoảng 68.000đ đến 75.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Tiki, Fahasa, Shopee,…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Hãy Chăm Sóc Mẹ Shopee” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Hãy Chăm Sóc Mẹ Tiki” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Hãy Chăm Sóc Mẹ Fahasa” tại đây

Đọc sách Hãy Chăm Sóc Mẹ ebook pdf

Để download “sách Hãy Chăm Sóc Mẹ pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

[Cong1]

Xem thêm

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *