Thư – Keigo Higashino
Giới thiệu sách Thư – Tác giả Keigo Higashino
Thư – Keigo Higashino
THƯ là một áng văn trần trụi ngột ngạt ứa ra từ người tù sau song sắt.
Lâu nay, nếu có giai thoại gì về người tù, thì đó thường là một người tù kiên trì, có thành tựu.
Ví như kiên trì rèn sức khi bị giam, và tạo ra một giáo trình thể hình hiệu quả…
Ví như chịu khó đa dạng hóa cách vượt ngục, dù liên tục bị bắt về…
Ví như kiên trì đào tường hàng chục năm ròng, chỉ bằng một cái đục đá…
Qua THƯ, Keigo cũng đem đến một người tù kiên trì. Suốt 15 năm, bị cầm tù ngày nào, hắn đều cần mẫn tìm cách cầm tù những người ngoài đời ngày ấy, suốt 15 năm.
Chuyện bắt đầu khi một thanh niên mới đôi mươi đột nhập tư gia để ăn trộm, ăn trộm xong không về ngay mà ngồi lại xem ti vi, xem đến nỗi giết người.
Thật bi kịch!
Nhưng phần chìm của bi kịch ấy vẫn còn ở đằng sau, trong áng văn trần trụi ngột ngạt tên THƯ này.
1. Thông tin chi tiết
- Tên sách: Thư – Keigo Higashino
- Mã hàng 8935250703307
- Tên Nhà Cung Cấp: IPM
- Tác giả: Keigo Higashino
- NXB: NXB Hồng Đức
- Ngôn Ngữ: Tiếng Việt
- Trọng lượng: (gr) 300
- Kích thước: 13.5 x 20.5 cm
- Hình thức: Bìa Mềm
2. Đánh giá Sách Thư – Keigo Higashino
1 Thật sự rất xuất sắc! Đầu tiên là phần bìa. Mình ấn tượng với Thư ngay từ cái nhìn đầu tiên. Một phong thư nhàu nát. Một người bước đi, một người cúi gằm. Những cánh anh đào rơi lả tả. Về phần nội dung, mình cảm thấy đây là một trong những cuốn xuất sắc bậc nhất của Keigo mà mình từng đọc. Vẫn là một vụ án giết người, cướp của mà hung thủ ngay từ đầu đã lộ diện. Nhưng khác với các cuốn khác, Thư không dẫn dắt người đọc đến những khám phá về quá trình gây án, mà nó khai thác tâm lí của những người còn lại sau vụ án. Truyện ám ảnh đến mức khiến người đọc cảm thấy bức bối, thậm chí ghê sợ chính bản thân mình.
2 Thư một tác phẩm khá mới mẻ đối với tôi, tác phẩm vẽ ra một bức tranh u ám, một bản nhạc buồn da diết với mở đầu là một đoạn nhạc cao trào, một nét vẽ rất chấm phá thì trải dài phía sau câu chuyện là một nỗi buồn bã thê lương cứ kéo từ trang này sang trang khác. Đối mặt với sự thật là em trai của kẻ phạm tội mặc dù sự phạm tội là bộc phát nhưng sự lạnh lùng của luật pháp là bản án thực tế cho kẻ phạm tội nhưng bản án này có thể kết thúc sớm hoặc muộn nhưng bản án mà xã hội dành cho không chỉ là kẻ phạm tội mà còn là người nhà của hắn thì nó kéo dài vô tận và đến mức phải chấm dứt tình thân để bảo vệ những người thân yêu. Liệu rằng chúng ta ai mới là kẻ có tội.?
3 Câu chuyện bắt đầu bằng một án mạng cuốn theo sau bằng những nỗi đau, tuy nhiên từ đầu đến cuối giọng văn của người viết luôn bình thản, không hề cố gắng khắc hoạ những khó khăn và bức xúc mà nhân vật chính phải chịu, giống như ngay từ đầu anh đã bị buộc phải chấp nhận nó rồi, nhưng nhờ vậy mà làm cho người đọc có đủ những khoảng lặng cần thiết để mà suy ngẫm rất nhiều thứ trong lúc đọc. Từ trang đầu tới trang cuối cùng, nhân vật chính bị hạnh phúc chối bỏ rất nhiều lần… còn những niềm vui chỉ được nhắc đến qua loa bằng vài câu chữ – thời điểm anh yêu Yumiko, thời điểm hai người cùng nhau đám cưới, thời điểm họ sinh con và đứa trẻ lớn lên… Tác giả thật sự chỉ tập trung đi thẳng vào những mất mát. Mà những mất mát này xuất phát từ đâu? Từ phần lớn xã hội, từ con người, những người chỉ có “lòng nhân đạo nửa mùa” – ai cũng cảm thấy làm như thế này thế kia mới là đạo đức, nhưng những người thật sự làm được điều nên làm hay không làm những điều mình không nên làm chỉ thuộc thiểu số. Chúng ta quá giỏi lừa dối bản thân trong quá trình tự bảo vệ mình và “vô tình” đóng góp vào việc gây ra nỗi đau cho người khác.
4 Thư – một tác phẩm không quá gây cấn, hồi hộp nhưng màu sắc câu chuyện cũng sẽ khiến bạn suy ngẫm nhiều. Từ tựa truyện, một chút tưởng tượng cho nội dung trước khi đọc: Thư sẽ là một vũ khí giết người của hung thủ.????. Và rồi, khác hẳn với nội dung tưởng tượng. Từ một vụ án giết người, hung thủ vào tù. Câu chuyện tiếp tục diễn biến bằng những lá thư. Những lá thư thường làm người ta liên tưởng đến những tâm tư tình cảm ngọt ngào mà người gửi và người nhận có thể tận hưởng cùng nhau. Tuy nhiên, Thư của Keigo lại làm cho người đọc cảm thấy khá bức bách, khó chịu. “Thư” tác động mạnh mẽ đến tâm lý, cuộc sống của tất cả các tuyến nhân vật và cả những người xung quanh họ. Đọc và cảm nhận “Thư” của Keigo thế nào nhé.
5 Không phải quá nói nhiều về cái tên Higashino Keigo nữa, ngòi bút của ông phải nói là tuyệt vời. Thư cũng vậy, là một tác phẩm được viết một cách chỉn chu, từ từ nhưng những thông điệp nhân văn mà tác giả viết nên thì vô cùng ý nghĩa. Thư như là một bức thư của chính tác giả gửi cho xã hội của chính ta, nơi chúng ta đang sống trong một xã hội đầy bất công cần có được sự công bằng. Nhân vật chính của truyện- Naoki luôn sống trong mặc cảm vì anh trai của mình bị vào tù vì tội giết người cướp của. Cậu luôn nhận được những ánh mắt dè bỉu và thương hại từ mọi người. Bị bỏ mặc một mình giữa thế giới này, Naoki đã phải làm gì để chống chọi là một xã hội tàn khốc, đọc Thư để có thể biết được những điều đó. Một câu chuyện đầy xúc động và nhân văn!
Review sách Thư – Keigo Higashino
Tegami – Thư là câu chuyện về những lá thư trong tù của phạm nhân cướp của giết người Takeshima Tsuyoshi đến người em trai Takeshima Naoki. Nhưng Naoki lại chẳng mong muốn những lá thư đó gửi đến. Bởi đấy là minh chứng cho quá khứ, cho vết nhớ trong cuộc đời, cho định kiến mà miệng lưỡi thế gian dành cho anh – người nhà của phạm nhân.
Cũng như bao cuốn sách khác của Higashino Keigo, tiểu thuyết Tegami – Thư không đặt nặng ở yếu tố trinh thám. Các sự kiện xuất phát từ một vụ án, liên quan đến chất phá án chỉ là chất xúc tác, là tầng đá vỉa bên ngoài để tạo tiền đề cho câu chuyện phát triển. Tầng sâu ý nghĩa của tác phẩm nằm ở tâm lý, suy nghĩ nội tâm của từng nhân vật; là cách tác giả dẫn truyện, làm cho câu chuyện chảy trôi đầy tự nhiên song cũng vô cùng ám ảnh, day dứt. Như hơi thở cuộc sống: lặng lẽ trôi đi đầy vô tình mà khiến cả người trong cuộc lẫn những người xung quanh, ngay chính độc giả, nghĩ mãi chẳng thể dứt ra.
Cũng vì câu chuyện nhẹ về yếu tố trinh thám, nặng về yếu tố tâm lý nên có thể nói, Tegami – Thư có một cốt truyện, nội dung hết sức đơn giản: Hai anh em nhà Takeshima mồ hôi cả cha lẫn mẹ. Người anh Tsuyoshi, để thực hiện khát vọng giúp em trai là Naoki vào đại học, đã làm việc cật lực đến nỗi sức khỏe kiệt quệ. Trong cơn tuyệt vọng vì thất nghiệp mà ngày thi đại học của em trai mỗi lúc một đến gần, Tsuyoshi đã gây ra tội ác: Cướp của giết người. Anh ta bị cảnh sát tóm gọn một cách nhanh chóng. Trong thời gian ở tù, Tsuyoshi được phép gửi cho em trai một lá thư vào mỗi tháng. Nhưng, một kẻ ở tù, cách xa với cuộc sống bên ngoài như Tsuyoshi, không biết được rằng sự tồn tại của anh ta, những lá thư mà anh ta gửi đã trở thành gánh nặng, bóng ma quá khứ mỗi lúc một đào sâu thêm sự định kiến mà người đời đối với Naoki, khiến cho Naoki, chẳng thể ngẩng mặt sống một cách chính trực trước cuộc đời.
Với một cốt truyện đơn giản như thế, cũng không đao to búa lớn như nhiều tác phẩm sau này hướng đến những gì quá vĩ mô như luật pháp của một đất nước, vấn đề bảo vệ môi trường hay sự tồn vong của cả nhân loại…; Higashino Keigo đã tạo dựng được một tuyến nhân vật, không quá đông nhưng lại rất người, rất đời và rất thực.
Đó là Takeshima Tsuyoshi, gần như không thấy bóng, không thấy hình nhưng lại luôn hiện hữu qua từng lá thư anh ta gửi. Vẫn nói, Tsuyoshi ở từng lá thư cứ hồn nhiên, vô tư, không nghĩ đến cảm nhận của những người bên ngoài, song, liệu điều đó có thật không? Sự cô đơn của kẻ chỉ biết nhìn thời gian qua đi, sự sám hối ăn mòn một con người hiện tại và mãi mãi về sau, sự ăn năn khi đã gây ra khó khăn cho người em ruột anh ta hằng yêu quý… Tsuyoshi vô tư ư? Hẳn là không phải. Mà anh ta chỉ cố tỏ ra vô tư bởi anh ta hiểu, anh ta không có quyền để thể hiện nỗi cô đơn để từ đó, đòi hỏi Naoki hay gia đình nạn nhân bất cứ điều gì.
Tuy vậy, những lá thư của Tsuyoshi thực sự cần thiết? Về điều này lại chẳng thể cắt nghĩa rõ ràng bởi nếu làm rõ trên khía cạnh nào, cũng đều thấy nó thật nghiệt ngã. Nhưng riêng với Tsuyoshi, viết thư là cần thiết. Bởi đó là cách duy nhất anh ta, một phạm nhân cướp của giết người, đã mất đi quyền công dân còn có thể liên hệ với thế giới bên ngoài, là cách duy nhất anh ta khẳng định được rằng mình vẫn đang sống, đang tồn tại.
Đó là Takeshima Naoki, em trai của hung thủ, người đã cố vẫy vùng để vượt thoát khỏi vết nhơ trong quá khứ để làm lại cuộc đời, mà càng vẫy vùng, Naoki như càng chìm sâu thêm vào vũng lầy vô định. Vũng lầy đó có tên là định kiến, là miệng lưỡi thế gian về cái danh người ta gán cho anh “em trai của tội phạm cướp của giết người”. Mà không chỉ Naoki của hiện tại, gia đình anh sau này cũng là nạn nhân của định kiến ấy. Vì thế, Naoki có những hành động hết sức cực đoan, đã từng thử đối mặt với tất cả, những đến cuối cùng, thứ anh nhận về chỉ là trái đắng. Để rồi chính Naoki cũng kì thị bản thân mình. Để anh nhận ra, cuộc đời anh là một bản nhạc buồn đầy tuyệt vọng. Cũng như việc, dù anh có đoạn tuyệt, cũng chẳng thể thay đổi được sự thật Takeshima Naoki là em trai của Takeshima Tsuyoshi. Có thể nói chăng, Naoki, có gì đó thật giống với Ryoji hay Yukiho và rất nhiều nhân vật khác trong sáng tác của Keigo-sensei, dù ở hoàn cảnh này hay hoàn cảnh khác, mang số phận này hay số phận kia, tất cả đều như đang lần dần bước đi vào màn “đêm trắng” không lối thoát.
Và mỗi chương truyện qua đi, lại xuất hiện những nhân vật, có thể chỉ thoáng qua, cũng có thể đóng vai trò chủ đạo trong chương đấy, dù là vô tình hay hữu ý, đang góp phần mỗi lúc một tô đậm thêm màn “đêm trắng” mà Naoki đang bước. Họ, có tên tuổi, danh tính, nhưng đều như đại diện cho hai chữ “định kiến”, hai tiếng “trừng phạt” cho tội ác mà Tsuyoshi gây ra. Đúng như ông Hirano đã từng nói: “Họ kì thị là lẽ đương nhiên”, “Tội phạm bắt buộc phải nhận thức được chuyện này. Vấn đề không phải cứ vào tù là xong. Họ phải hiểu rằng sự trừng phạt không chỉ nhắm vào mỗi mình họ”.
Vì thế, đến cuối cùng, có lẽ chẳng thể trách cứ hay đổ lỗi cho bất cứ ai. Bởi mọi vấn đề, mọi suy nghĩ, mọi hành động của con người xuất hiện trên trang văn của Keigo-sensei đều hợp tình, hợp lý, hợp suy nghĩ mà một người bình thường sẽ nghĩ đến. Không thể yêu, không thể trách, không thể ghét hoàn toàn, chính vậy mà cõi lòng độc giả khi tiếp xúc với tuyến nhân vật trong Tegami – Thư lại càng thêm nặng nề, day dứt. Chẳng phải, con người vốn thích những gì rõ ràng sao? Nhưng bản chất đời sống lại chẳng khi nào rõ ràng, dễ dàng để người ta thấu hiểu, cắt nghĩa đến thế. Và mỗi bóng hình xuất hiện trong Thư, lại lần nữa xoáy sâu vào tâm trí những suy ngẫm, khắc khoải nhân sinh về hai tiếng con người, về hai chữ làm người giữa cuộc đời vốn thiện – ác đan xen như này.
Tuy nhiên, giữa sắc màu u ám, trầm uất của Tegami – Thư, vẫn có những cá nhân như Kurata, Shiraishi Yumiko hay Terao Yusuke , để ít nhất, người đọc còn thấy điểm sáng giữa màn “đêm trắng”. Họ có thể là người cùng chung hoàn cảnh như Naoki nên dễ đồng cảm, thấu hiểu cho nỗi đau của anh từ tận đáy lòng. Đó có thể người bạn chơi với Naoki bằng tất cả sự vô tư, trong sáng, hào sảng, nghĩa hiệp nhất. Họ là tình đời, tình người, để đến tận cùng, Tegami – Thư có đau thương, tuyệt vọng, có nghiệt ngã, tăm tối đến thế nào cũng vẫn còn hi vọng le lói về tương lai hay ngày mai.
Được viết vào năm 2003, có thể nói, mọi bối cảnh, không gian trong Tegami – Thư so với thời điểm hiện đại đều khá cổ kính. Nhưng chính sự cổ kính đó lại hợp với bầu không khí ngột ngạt, u ám như đêm trường bất tận đến lạ. Một không khí rất Nhật với những con người mất đi căn cước, đang vẫy vùng để có thể nói được lên tiếng nói cá nhân, để chứng minh rằng bản thân đang tồn tại giữa cuộc đời. Một Tsuyoshi mất quyền công dân vì làm điều ác vẫn cố níu giữ chút niềm con người cuối cùng qua việc anh ta viết thư đến những người xung quanh. Một Naoki muốn chối bỏ thân phận thật là em trai kẻ sát nhân để dựng lên căn cước mới, hi vọng có cuộc đời tươi đẹp hơn. Một Shiraishi luôn muốn Naoki sống thật mạnh mẽ, đường hoàng nhưng chính bản thân cô lại luôn sống trong cảnh lo âu, sợ sệt, chui lủi vì món nợ của người cha. Một Yusuke vật lộn trong ngành giải trí chỉ để khẳng định được cái tôi với quan điểm nghệ thuật: âm nhạc phải là âm nhạc, ở đó trước là chuyên chở tài năng của người nghệ sĩ, sau đấy mới đến thỏa mãn phục vụ số đông khán giả… Những con người của năm 2003, nhưng dưới ngòi bút của Keigo-sensei, lại hiện lên như con người Nhật Bản thời hiện đại nói riêng, như con người nói chung.
Ngoài một không khí cùng những con người rất Nhật để tạo nên cái riêng cho tác phẩm, Tegami – Thư còn là câu chuyện chung của con người trên thế giới, về tâm lý chung của loài người khi đối diện với những kẻ “lạc loài”, những ai thuộc về phần thiểu số. Phải, đó là tội phạm và người thân của tội phạm.
Nếu như trong Akui – Ác ý, thành kiến tạo nên ác ý, từ ác ý mà cấu thành tội ác; thành kiến đó, xuất phát từ sự đớn hèn, từ sự giáo dục của gia đình, nhà trường. Thì đến với Tegami – Thư, vẫn là câu chuyện thành kiến ấy nhưng định kiến bây giờ xuất phát từ chính tâm lý chung của người đời khi đứng trước tội ác. Kẻ phạm tội chịu sự phán xét của pháp luật, còn người thân của họ sẽ phải chịu phán xét của người đời: bị đối xử như người ngoài lề, bị xa lánh, kì thị… dù bản thân người đó không làm bất cứ điều gì sai. Keigo-sensei đã gọi đó là tâm lý tự bảo vệ, hành vi “chống phân biệt đối xử”, hay chính là phản xạ tự nhiên, không điều kiện của con người khi gặp phải một sự việc, trái với đường ray, quỹ đạo cuộc sống yên bình. Luật pháp, có thể chỉ là một thứ “thánh giá rỗng”, nhưng miệng lưỡi thế gian chính là thứ luật không tên, không văn bản ràng buộc tất cả những ai trong cuộc: cả kẻ phạm tội, gia đình tội phạm, và cả nạn nhân nữa.
Nhưng vì thế mà thứ luật không thành văn đẩy người trong cuộc mãi chìm sâu vào vũng lầy, vào “đêm trắng” chẳng thấy ngày mai. Đó là sự trừng đầy nghiệt ngã, đau đớn với một bộ phận thiểu số kia. Đến nỗi, lúc Naoki đủ dũng khí đối diện với người anh trai sau khi đã trải qua đủ thương đau, vẫy vùng mọi cách để vượt thoát quá khứ, vẫn nghẹn lại mà thốt lên: “Anh ơi! Naoki thầm gọi trong tim. Tại sao chúng ta lại sinh ra trên đời này”. Bài hát Imagine Naoki đã từng cất tiếng hát, xuất hiện thấp thoáng, trở đi trở lại, làm thành kết cấu đầu cuối tương ứng cho Tegami – Thư như chính nguyện vọng Naoki đã từng: một thế giới không còn ranh giới, một thế giới chẳng có phân chia, định kiến. Để rồi, Naoki lại chẳng thể cất tiếng hát lên lần nữa, bởi anh đã hiểu, nguyện vọng đó mãi chỉ lại vọng tưởng trước hiện thực tăm tối, phũ phàng.
Bên cạnh vấn đề : “Thành kiến trong lòng người khác như ngọn núi lớn, cho dù ngươi có cố dịch chuyển thế nào cũng chỉ là mơ mộng hão huyền.” (Thân Công Báo – Na Tra Ma đồng giáng thế), Tegami – Thư còn là câu chuyện về sự lựa chọn của con người trong cuộc đời đầy những sự kiện mà chẳng ai có thể lường đến. Ngay lúc gây ra tội ác, Tsuyoshi đã đứng trước muôn vàn chọn lựa: có tiếp tục việc trộm cắp không? Có nên ở lại lấy gói hạt dẻ rang đường, có nên ở lại xem tivi, có nên giết người? Khi vào tù lại là việc lựa chọn: gặp em trai hay là không, viết thư hay là không? Naoki phải lựa chọn cách sống làm sao với cái danh em trai của kẻ cướp của giết người: đánh đổi ước mơ, tình yêu, công việc, và cuối cùng là mối quan hệ đầy oan trái,… Và cả những người khác nữa. Không biết chọn lựa đó là đúng hay sai, có giải quyết được tận gốc vấn đề hay không nhưng con người vẫn phải không ngừng lựa chọn cách sống, lối sống, tâm thế trước trường đời.
Cuốn sách khép lại dưới hình thức mở, Higashino Keigo không nói tiếp đến cuộc đời Naoki, cũng không kể tiếp đến tương lai lúc Tsuyoshi ra tù. Chặng đường tiếp theo của hai anh em, vẫn tiếp tục là những phép thử và sai, bởi cuộc đời phía trước, còn nhiều lắm đau thương. Vì thế, với Tegami – Thư, độc giả có thể khóc khi người trong cuộc nói được lên tiếng nói từ tận đáy sâu tâm hồn họ, sau rất nhiều nghẹn ngào mà sáng tác của Keigo-sensei mang lại trước giờ.
Tegami – Thư, câu chuyện được kể từ hai điểm nhìn, hai ngôi kể: điểm nhìn của Tsuyoshi với ngôi kể thứ nhất qua những lá thư hắn gửi; điểm nhìn của Naoki với ngôi kể thứ ba qua cuộc sống anh phải trải qua sau ngày Tsuyoshi bị bắt giữ. Bởi thế, Keigo-sensei đã tạo lên được hai không gian truyện, hai tâm thế con người rất khác biệt: không gian trong tù và không gian ngoài xã hội, tâm lý tội phạm và tâm lý người nhà phạm nhân; cùng với đó là các mối quan hệ xã hội không dễ gì có thể làm ngơ, chối bỏ. Một tác phẩm, tưởng rằng nói lên những vấn đề cá nhân hết sức nhỏ nhặt, mà lại day dứt, ám ảnh lòng người mãi không thôi. Một câu chuyện, chứa đựng những khắc khoải nhân sinh mà chẳng ai có thể phân rõ đúng – sai, thiện – ác. Để rồi, trang sách cuối còn mở, mà những nghẹn ngào đã chảy thành nước mắt từ khi nào chẳng rõ.
Mua sách Thư – Keigo Higashino ở đâu?
Giá trên thị trường cuốn “Thư – Keigo Higashino” khoảng 81.000đ đến 112.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…
1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Thư – Keigo Higashino Shopee” tại đây
2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Thư – Keigo Higashino Tiki” tại đây
3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Thư – Keigo Higashino Fahasa” tại đây
Đọc sách Thư – Keigo Higashino ebook pdf
Để download “sách Thư – Keigo Higashino pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.
(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 01/12/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI
Xem thêm
- Đơn Phương – Keigo Higashino
- Đơn Phương – Anh Không Thương Em
- Bình Tĩnh Khi Ế, Mạnh Mẽ Khi Yêu
- Thử Thách Và Tình Yêu
- Hành Trình Tình Yêu
Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free