Bây Giờ Mình Đi Đâu

Giới thiệu sách Bây Giờ Mình Đi Đâu – Tác giả Nguyễn Hoàng Mai

Bây Giờ Mình Đi Đâu

Đọc Nguyễn Hoàng Mai, ta lạc. Ta lại nhớ mình đã từng thất lạc nhiều điều. Ta gặp nhiều nhân vật lạ lùng. Huyền ảo, ma quái, điên rồ, khờ khạo, viễn tưởng… Một thế giới mà lạc vào đó ta không chắc chắn một điều gì. Chỉ có một điều mà ở đó, ta thấy họ có vẻ giống hệt ta. Rằng họ mất mát. Mất mát từ ấu thơ đến cuối đời.

Họ thất lạc lần lượt những thứ mà họ có cho đến khi họ thất lạc cả bản thân mình:

“…em có bao giờ cảm thấy một khoảng không trong suốt đang từ từ xâm lấn nơi trái tim? Một khoảng trống bàng hoàng cứ kéo dài ra mãi khiến mọi thứ quanh em trở nên mơ hồ và không chắc chắn. Khiến cho mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt tự tin của em bây giờ chỉ còn là sự tưởng tượng. Thế giới bị bóp méo đến khôn cùng.” (Trong căn phòng của kẻ ngốc)

Không chỉ mất những gì đã có, đang có mà, lạ hơn nữa, khi cuộc tìm kiếm hướng về tương lai, nhưng cái chưa có cũng mất:

“Tôi cứ đi hoài đi mãi, vạch cỏ lan mà đi. Nhưng không thể tìm thêm bất cứ điều gì nữa. Tôi đã vẽ những bức tranh thật lớn. Đầy say mê và khao khát đuổi theo nghệ thuật, đuổi theo một chút, gì giông giống như sự hy vọng hay một hơi ấm. Nhưng cuối cùng lại không thể tìm thấy bất kỳ điều gì. Mọi nơi chọn tôi đến không hề có bất cứ điều gì vừa vặn với mình cả.” (Mình đi về phía cánh rừng)

Nghệ thuật, ngay cả cái áo hóa (maya) đó cũng không nắm bắt được. Cái áo cũng mất, huống hồ gì cái thực? Mà làm gì có cái tuyệt đối thực và cái tuyệt đối ảo?

Và đến thế thì có thể đánh mất cả ý thức về sự mất mát, ý thức về sự thất lạc:

“Van này, anh có biết em là ai không?’ Bỗng dưng nàng nói thế và cười rõ tươi, xoay xoay chiếc nhẫn tròn trên bàn tay khiến Van khựng lại. ‘Đừng sợ, ngay cả chính em cũng không hề rõ điều đó nữa.” (Cánh cửa boóc-đô)

Viết về những cái mất mát dường như là trò chơi mê say của Nguyễn Hoàng Mai. Cô đem giọng văn bình thản vào trò chơi. Bình thản nhưng ấn tượng. Bình thản mà riêng biệt. Như một nụ cười huyền ảo.

Bây Giờ Mình Đi Đâu
Bây Giờ Mình Đi Đâu

1. Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Bây Giờ Mình Đi Đâu
  • Mã hàng 8932000130840
  • Tên Nhà Cung Cấp Cty Bán Lẻ Phương Nam
  • Tác giả: Nguyễn Hoàng Mai
  • NXB: NXB Phụ Nữ
  • Trọng lượng: (gr) 180
  • Kích Thước Bao Bì: 14 x 20.5
  • Số trang: 176
  • Hình thức: Bìa Mềm

2. Đánh giá Sách Bây Giờ Mình Đi Đâu

Đánh giá Sách Bây Giờ Mình Đi Đâu
Đánh giá Sách Bây Giờ Mình Đi Đâu

1 Tôi thích quyển này. Nó rất hợp với tôi. Giao hàng nhanh, đóng gói cẩn thận, nội dung hay. Giao hàng nhanh, đóng gói cẩn thận, nội dung hay.

2 Sách oke.

Review sách Bây Giờ Mình Đi Đâu

Review sách Bây Giờ Mình Đi Đâu
Review sách Bây Giờ Mình Đi Đâu

Trong căn phòng của kẻ ngốc – Trích “Bây giờ mình đi đâu”

“Đọc Nguyễn Hoàng Mai, ta lạc. Ta lại nhớ mình đã từng thất lạc nhiều điều. Ta gặp nhiều nhân vật lạ lùng. Huyền ảo, ma quái, điên rồ, khờ khạo, viễn tưởng… Một thế giới mà lạc vào đó ta không chắc chắn một điều gì. Chỉ có một điều mà ở đó, ta thấy họ có vẻ giống hệt ta. Rằng họ mất mát. Mất mát từ ấu thơ đến cuối đời.”- Nhà văn Nhật Chiêu.

*

Anh đã nhìn trộm em từ lâu lắm rồi. Một tay em chống cằm, một tay xoay xoay cây bút chì nhỏ, áo sơ mi trắng và lọn tóc mai lơ thơ ánh màu trong nắng. Trông em đẹp đến mức trái tim anh phát run. Anh muốn làm em bất ngờ nên đi vòng ra phía sau, tính nhấc bổng em trong cánh tay anh. Nhưng anh đứng lại đó, anh cứ ngắm nhìn em mãi. Liệu rằng em có trông thấy anh chăng?

Anh đứng nép mình sau cửa tủ, và nín thở lén nhìn. Em đang vẽ phác một cánh đồng hoa trên trang giấy trắng, đó là nơi chốn thần tiên chúng ta mơ về, hay em đang nghiên cứu cách thức làm món canh ngon dành cho hắn vậy? Em vẫn còn yêu hắn quá chừng? Anh không biết, anh cứ suy nghĩ mãi. Em vẽ gì mà đăm chiêu quá. Một vệt mồ hôi rất nhỏ, theo đường chân tóc đang chảy dần trên trán em, lan xuống gò má, sắp sửa chạm trên những lọn tóc mai mỏng mảnh.

Anh thương quá, muốn đến gần em hơn nhưng bỗng dưng anh sợ hãi, rất sợ hãi.

Anh sợ sẽ mất em ngay trong vòng tay anh.

Chuông đồng hồ vừa điểm sáu tiếng. Có phải đã đến giờ em làm cơm cho hắnkhông? Hắn lại không về, anh biết chắc hắn lại không về. Em đang làm một việc vô vọng rồi đấy nhé, đừng chờ đợi nữa. Anh lẩm nhẩm, đừng chờ đợi thêm nữa, em có nghe anh nói? Em vừa xoay đầu lại, em có nghe tiếng anh đang nói.

Phải. Không?

Đã bao ngày anh sống trong căn nhà này, chứng kiến em đợi chờ hắn. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn em như thế. Em gầy đi trông thấy, hơi thở cứ hao mòn đi trông thấy. Làm sao đây nếu tất cả điều này cứ cứa vào da thịt anh từng nhát, từng nhát. Là lỗi do anh? Sao anh cứ linh cảm tất thảy đều là lỗi của anh hết vậy. Đau đớn quá, anh ngồi thụp xuống, vòng tay ôm lấy đầu mình. Nước mắt anh ứa ra trong kẽ tay, thấm nhòa mọi thứ. Anh không muốn điều đó, mọi người vẫn bảo anh mau nước mắt như trẻ con.

Anh không phải là một đứa trẻ yếu đuối. Nhưng mọi người cứ vin vào cớ ấy để trêu chọc anh. Và anh vin vào cớ ấy để không ngừng nổi giận với mọi việc, mọi thứ xung quanh mình. Anh là một đứa trẻ bất mãn từ khi còn nhỏ.

Cho đến khi em đến, anh chưa từng bắt gặp điều gì khiến trái tim anh dịu dàng như thế.

Anh đã tìm thấy em trên cánh đồng đầy cỏ xanh mướt sau nhà. Sau một cánh chuồn chuồn trắng, anh đã tìm thấy em với đôi chân trần đang quỳ xuống. Em đang mải mê tìm kiếm một thứ gì anh không biết. Khi em ngoảnh mặt lại, nhìn về phía anh, anh biết rằng mình đã yêu và luôn chờ đợi em. Những ngày sau đó em cứ theo anh luôn luôn. Em bảo thích nghe anh kể chuyện. Anh kể với em về mẹ và về ba, những người mà mỗi lần trong câu chuyện lại mang một hình dáng khác. Mặc kệ điều đó, em vẫn cứ lắng nghe say sưa. Có một ngày em bảo, sao anh không thử viết đi.

Bây giờ anh ngồi đây, trong bối rối không nhớ nổi mình là ai, không biết mình đến từ nơi nào, mà chắc cũng không cần nhớ về điều đó. Anh không nhất thiết phải cố gắng, vì điều đó luôn làm anh quá đau đớn. Ý nghĩ duy nhất tồn tại khiến trái tim anh luôn ngọt ngào là cuối cùng anh đã tìm được em, sau bao nhiêu năm anh lại tìm thấy em.

Yêu em. Anh đã viết điều đó ở mọi nơi anh đến. Anh dùng tay viết điều đó lên tường nhà, lên cánh cửa tủ, anh viết điều đó trong không trung, anh phải ghi khắc tất cả trong trái tim mình. Sự viết luôn làm anh thỏa mãn, và đau đớn, đôi khi. Nhưng không sao ngừng được. Anh không ngưng lại được, như một dạng ma túy. Vì chính em ngày đó đã cho anh dũng khí để đắm mình. Nhưng bây giờ em nỡ bỏ anh sao?

Khi anh vướng rồi, ngày từng ngày cứ đốt cháy mình trong mê mải. Ở nơi chốn hư vô ấy, anh không biết rốt cuộc có tìm thấy điều gì thuộc về mình? Anh không biết một ngày, liệu có thể tạo nên điều tốt đẹp nào cho thế giới? Cho thế giới? Anh nhớ em vẫn cười mỗi khi nghe anh nói về điều đó. Em cười bao dung trước những ý nghĩ ngây ngô đó của anh. Em luôn là người duy nhất để anh chia sẻ những ước vọng thầm kín ấy. Tiếng cười của em giờ trôi nổi nơi đâu rồi. Nuối tiếc quá, giờ đây anh chỉ muốn được một lần chạm khẽ nó thôi.

Chuông đồng hồ đã điểm sáu tiếng rồi đó. Em vẫn ngồi ở đấy. Có phải hy vọng đã mỏi mòn rồi chăng? Không có cuộc dạo chơi trên cỏ nào, hắn đã thất hứa một cách nhẫn tâm và bỏ quên em rồi, em thấy chưa? Giờ này hắn chỉ toan tính cho chính mình, đi gặp bạn bè, những người thân để lo lắng chuyện xuất hành trở về quê nhà. Vì hắn đã bất lực rồi, chán nản rồi, những dự tính không như ý muốn. Hắn không còn tin tưởng vào ước mơ của em và hắn nữa. Hắn phản bội em rồi, em thấy không? Vậy thì quên hắn đi, quên luôn cuộc đợi chờ mòn mỏi ấy đi. Em nghe anh không, đừng ở lại trong căn phòng đó nữa, hãy ra ngoài. Đi bất kỳ đâu cũng được, anh đã giải thoát cho em rồi, van em đấy, xin hãy đi đi.

Đột nhiên anh ngưng lại. Đôi mắt anh đỏ ngầu lên, anh không hề chắc chắn về những lời nói của chính mình. Cổ họng anh khô buốt, đột nhiên anh lại khóc.

Nhưng liệu quên một người rồi, em có bao giờ cảm thấy một khoảng không trong suốt đang từ từ xâm lấn nơi trái tim? Một khoảng trống bàng hoàng cứ kéo dài ra mãi khiến mọi thứ quanh em trở nên mơ hồ và không chắc chắn. Khiến cho mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt tự tin của em bây giờ chỉ còn là sự tưởng tượng. Thế giới bị bóp méo đến khôn cùng. Nếu như vết thương đó không bao giờ lành lặn được… Anh nghĩ ra rồi, anh hứa sẽ sửa chữa giúp em. Một chút nữa thôi anh sẽ bước đến bên em. Anh muốn dành cho em sự bất ngờ ngọt ngào nhất, đi vòng sau em, nhấc bổng em trên cánh tay.

Em sẽ ngả vào vòng tay anh. Mái tóc em đang chảy trên ngực anh mềm mại. Anh cứ vuốt ve những làn tóc em mãi. Chẳng có điều gì trên đời làm anh hạnh phúc hơn thế nữa.

Anh sẽ chạm vào bờ môi em. Những ngón tay anh cứ miết nhẹ lên mi mắt, anh muốn lưu giữ cảm giác này. Anh muốn giữ sự ấm áp này mãi mãi. Hắn ta đã chết, anh thì thầm một cách ghê rợn và đắc ý khi đang từ từ cúi xuống. Từ nay em được giải thoát. Anh đã giết hắn. Tên phản bội. Một nhát. Chết tươi. Anh mỉm cười sung sướng quá, từ nay em không phải chờ đợi thêm nữa. Nếu em cảm thấy buồn thì đã có anh bên em. Anh đã lần lữa đến quá lâu rồi nhỉ.

Nhưng bây giờ, anh đến, liệu rằng em có chấp nhận anh không?

Anh cúi xuống và hơi thở ướt mềm của em phả lên đầy mặt, lan dần lên tóc tai làm trái tim anh xây xẩm. Anh muốn hít mãi thứ hương thơm dịu ngọt ấy, và bây giờ anh không muốn ai khác chạm vào em nữa. Ích kỷ. Anh đã ghen tuông? Anh thừa nhận, anh xấu tính, nhưng lần này anh sẽ không để mất em.

Vào sinh nhật thứ mười bảy, anh nói rằng có một nơi tự do mà anh có thể viết, còn em thì vẽ những điều em muốn. Năm vừa tròn hai mươi tuổi, chúng ta đã cùng nhau trốn đi. Anh đã rất thực tế khi chọn thuê căn phòng lọt thỏm trong một xóm lao động nghèo, tăm tối. Chính anh chọn nơi ấy, chỉ vì muốn dành nhiều tiền nhất có thể. Vì anh đã vạch ra một kế hoạch dài hơi và trường kỳ, vì anh hừng hực quyết tâm nên chẳng hề bận lòng đến việc em đã sợ hãi đến mức phải khóc ra sao.

Anh im lặng đến đáng sợ khi hai gã thợ xưởng rèn cạnh nhà cứ trêu ghẹo em mãi, họ nói những lời thô thiển. Anh cho rằng đó là chữ nhẫn của người làm việc lớn. Anh ngây thơ và đơn giản nghĩ rằng, anh cao thượng khi cho phép mọi người được choáng ngợp trước vẻ kiều diễm của em. Hay tại vì anh đã quá yếu đuối và đớn hèn? Chỉ cần thêm chút ít thời gian nữa, anh nhắc lại với em như thế, khi em van nài anh đừng để em ở nhà buổi tối. Chúng ta chỉ cần một ít thời gian nữa để thoát khỏi nơi đây vĩnh viễn. Em hiểu không?

Khi môi hai chúng ta chạm nhau em đã nói rằng, em biết. Em không trách và cũng không giận anh, chỉ vì anh ước mơ. Mơ ước của anh quá lớn cho cả anh và em. Đến một cánh đồng đầy hoa trắng. Anh đã trằn trọc suốt đêm với ý muốn xây một ngôi nhà ở đó. Với một nụ cười tinh quái trên môi em nói rằng em biết nhiều hơn anh tưởng đấy. Em đã nhìn thấy những kế hoạch ấy, em vẫn nhớ tất cả. Em đã hiểu tất cả. Phải rồi, từ bây giờ, em chỉ cần có anh thôi.

Em đã nói rằng em đến cuộc đời này vì có anh, chỉ điều ấy làm anh sung sướng ngây ngất. Vì em bao dung với anh như một đứa trẻ, một lần nữa, anh lại lờ đi lời xin lỗi em đã thoát ra đầu môi. Chỉ muốn kể mãi cho em nghe về giấc mơ của anh và của em.

Khi chúng ta còn là những đứa trẻ con, anh vẫn thường ngoái đầu qua vai, xem em vẽ những đồng hoa rực rỡ. Từ lúc cười và trêu em, đến một ngày anh cũng bắt đầu tin mình sẽ đến được nơi đó. Đến một ngày anh bắt đầu tin chúng ta sẽ sống cùng nhau ở một nơi tươi đẹp đến thế. Lúc ngắm nhìn em vẽ, anh đã toan tính đến chuyện sẽ đi cùng em vào cái ngày hai ta lớn lên.

Anh chỉ là một đứa trẻ cô đơn ngay từ lúc ra đời. Anh đã sống trong một căn nhà rộng lớn, nơi có ông nội, chú, dì, có tất cả mọi người không hề hiểu anh ở đó. Anh là một đứa trẻ yếu ớt, ở trường luôn luôn bị cô lập, ở nhà cũng không thể nói chuyện với bất kỳ ai, nên lúc nào trông cũng thẩn thơ, tư lự một mình trên cánh đồng cỏ.

Người ngoài có thể không biết, những lúc ấy, anh đang cố gắng thương lượng cùng với mây trắng đó. Có thể em cũng không biết đâu, phải tốn biết bao công sức, những đám mây trên bầu trời rộng lớn kia mới nhượng lòng gửi em đến cho anh…

Chuông điện thoại vừa reo. Anh ngẩng mặt lên, choàng tỉnh. T đã kết thúc chưa? Đầu bên kia róng riết. Anh không hiểu gì cả, anh không biết người đó là ai cả, mà em, em lại trốn đi đâu mất rồi?

Tỉnh lại đi, có khi T điên loạn rồi. Thời kỳ ngủ đông kết thúc rồi. T nhớ không?

Anh đã trốn chạy, năm hai chín tuổi anh đã bỏ trốn một lần nữa. Trốn khỏi quê nhà, khỏi sự ràng buộc của gia đình, công việc nhàm chán, và những mối quan hệ giả dối để đến nơi đây. Hành trang anh đem theo là rất nhiều giấy tập, bút chì và những cuốn sách, và những giấc mơ ngày xưa của anh và của em đấy. Cuối cùng, em thấy không, những bản thảo của anh ngày ấy lại được in. Sau rất nhiều năm tháng nhọc nhằn, anh đã chứng minh rằng anh có thể.

Năm ba mươi lăm, với một chút tiếng tăm, anh quyết định đánh cược vào một dự án dài hơi. Anh nhớ lại tập bản thảo năm mười bảy tuổi. Giờ đây anh hoàn toàn tin chắc mình có thể khai thác được khoảng thời gian ngây thơ và đầy mơ mộng ấy. Anh đã bàn bạc với bạn gái một cách hồ hởi và kỹ lưỡng để chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Bắt đầu từng bước một, thuê một căn phòng yên tĩnh, sắm sửa đồ đạc và cắt đứt những mối liên lạc. Thời nay chẳng ai làm thế cả, cô ấy thắc mắc nhưng cũng chiều theo anh. Cô ấy gọi đùa đó là thời kỳ ngủ đông.

Anh nào biết trong căn phòng này anh lại tìm thấy em. Em lại trở về bên anh, hiển hiện với hình dáng trưởng thành, xinh đẹp hơn cả trong hồi ức. Ban đầu anh chỉ muốn ngắm nhìn như một cách hoài niệm về ký ức cũ, như một chút thương hại anh muốn nhắc em rằng, nhắc với chính mình rằng, những cánh đồng hoa là không có thực. Không có gì như giấc mơ của một đứa trẻ mười bảy tuổi đâu. Nhưng em lại nhắc cho anh biết rằng anh đã luôn yêu em nhiều đến mức nào. Trái tim anh vẫn luôn chứa một khoảng trống lớn như thế nào khi không có em ở bên.

T điên rồi, tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi. Đó là ảo giác. Đến hạn nộp bản thảo rồi đấy. Kết thúc đi. Đầu dây bên kia nói.

Kết thúc đi. Mau đi.

***

Anh mở choàng mắt, tỉnh hẳn dậy với gương mặt đã hằn sâu những thay đổi của thời gian. Cuối cùng anh đã nhớ ra tất cả. Anh vớ lấy cây bút chì nhọn, nhón chân lên hộc tủ cao nhất. Lục tìm. Những trang giấy trắng ken kín chữ. Những trang bút chì đầy non nớt. Anh đỏ mắt nhìn nó. Những vệt son hãy còn lưu dấu ở đó. Mắt anh hoa lên. Trở ngược đầu bút, anh bắt đầu tẩy, tẩy, tẩy…

Anh nhìn thấy em lần cuối, hình bóng em đang nhạt nhòa dần, dần, dần. Chuyện gì xảy ra thế? Anh bắt đầu nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau khi em bảy tuổi, anh bảy tuổi. Anh đã hứa rằng anh mãi bên em cơ mà. Anh đã hứa rằng anh sẽ bảo vệ em cơ mà. Những điều ấy anh đã hứa khi thương lượng cùng với bầu trời đầy mây trắng.

Vào ngày đó anh đã đi tìm em mãi, căn phòng anh trở về chẳng còn em ở đó. Anh đi tìm em ở cánh đồng, nơi buổi sáng ấy chúng ta đã cùng hẹn nhau. Anh đã thất hứa, nhưng cũng ngờ em không đợi. Anh đã trách tội em bỏ đi mà không nói một lời nào, thậm chí anh đã nổi giận với cả bầu trời…

Anh đã luôn là một đứa trẻ yếu ớt và ngốc nghếch, nhưng bây giờ anh có thể, có thể. Anh với lấy cây bút chì nhọn đầu, bắt đầu vạch những nét hằn trên trang giấy trắng. Đôi tay anh run lên, đôi mắt anh đỏ ngầu. Mồ hôi chảy ròng trên trán. Anh yêu em. Anh không thể ngừng lại được, không sao quên được, anh đã hứa dùng toàn vẹn cơ thể này để yêu em.

Có hình bóng hai người từ sau lưng ập tới khi anh đang say sưa viết. Anh nhíu mày lại, mùi mồ hôi rất nồng, lẫn trong hơi rượu mạnh sực nức lên, bàn tay họ đầy cáu ghét, hai người bọn họ đang nói vài câu thô tục, bàn tính một điều gì đó. Anh đỏ ngầu mắt khi trông thấy họ. Anh nhận ra họ, bóng hình của hai gã thợ xưởng rèn nhà gần bên. Họ đang bước tới từ đằng sau lưng em, khi em đang chống cằm và vẽ phác những cánh đồng hoa rực rỡ nắng, khi em đang mỉm cười. “Máu!” Anh ấp úng, dùng hết sức kêu thét lên với một niềm kinh hãi hoảng loạn đang dâng trào trong tâm trí.

Mua sách Bây Giờ Mình Đi Đâu ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Bây Giờ Mình Đi Đâu” khoảng 61.000đ đến 75.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Bây Giờ Mình Đi Đâu Tiki” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Bây Giờ Mình Đi Đâu Shopee” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Bây Giờ Mình Đi Đâu Fahasa” tại đây

Đọc sách Bây Giờ Mình Đi Đâu ebook pdf

Để download “sách Bây Giờ Mình Đi Đâu pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 30/11/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI

Xem thêm

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

One Reply to “Bây Giờ Mình Đi Đâu”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *