Phố Ngũ Hương

1. Review sách Phố Ngũ Hương

Review sách Phố Ngũ Hương
Review sách Phố Ngũ Hương

Trong căn phòng tối tăm của mình, X đã nhiều lần bày tỏ cảm nhận về đàn ông. Người nghe chủ yếu có hai vị: một là em gái X, hai là chị đồng nghiệp. Đây là chủ đề trò chuyện mà X ưa thích nhất. Khi bàn tới vấn đề này, gương mặt X hiện lên vẻ ngây thơ do dự, giọng như hụt hơi, động tác tay thanh thoát, mắt còn dáo dác nhìn quanh ngó quất, xem trong phòng có cái bóng nào không. Nhưng theo hai thính giả tiết lộ thì những lời X miêu tả về đàn ông hết sức trần trụi, thẳng thừng. Cô có thể bàn luận mãi về các bộ phận trên cơ thể người đàn ông lý tưởng (dĩ nhiên người đó không tồn tại, với X thì cả người nghe cũng không tồn tại), thảo luận về ý nghĩa của đủ mọi động thái, động tác, nội dung dĩ nhiên luôn dính đến hai hạng mục là màu mắt và giọng nói, cô bảo mình đã dung hòa cả hai thứ đó vào trong cơ thể rồi.

Chúng tôi có thể liệt kê ra đây hai câu bình luận khiến người ta phải trợn mắt líu lưỡi: “Cử động bản năng của tay và miệng kết tụ tất cả trải nghiệm cảm xúc trong đời người, chúng ta chẳng cần phí thời gian tìm hiểu đàn ông làm gì, chỉ cần nhìn xem anh ta cử động thế nào là được, thậm chí chẳng cần nhìn, chỉ cần chờ đợi và cảm nhận.” “Sức mạnh và thời gian duy trì lâu hay mau sẽ thể hiện rõ cá tính, có điều phải thông qua đàn bà mới thực hiện được, bằng không chỉ là lừa mình dối người, không ra đàn ông.” Còn những câu đáng sợ hơn nữa, không tiện nhắc ở đây. Tóm lại nhắc tới mấy chuyện này, X hệt như một dâm phụ già sành sỏi, chẳng biết xấu hổ là gì nữa. Nếu có người nhắc tới liêm sỉ, cô sẽ ngạo nghễ bĩu môi, cho rằng kẻ đáng xấu hổ không phải mình mà là người kia, còn mắng ngược người ta là “đồ biến thái”. Khó hiểu nhất là vẻ mặt cao siêu của X khi nói chuyện, cộng thêm nụ cười tủm tỉm mê ly nơi khóe môi, nếu chúng tôi không coi đó là biểu diễn thì lại phải đề cập đến vấn đề đau đầu về giới tính của cô. Mọi người đều nhớ rõ rằng, X là kẻ đầu tiên, cũng là duy nhất ở phố Ngũ Hương chúng tôi, bàn luận về đàn ông bằng những lời bẩn thỉu nhơ nhuốc đó, không chút e dè. Ngay chị đồng nghiệp vốn thân quen với X cũng không thể chịu nổi, chỉ muốn cãi nhau với cô.

Chị đồng nghiệp nhà ta cũng rất thích thú và giàu kinh nghiệm với đàn ông. Chị chẳng những chăn gối thường xuyên với chồng (từ sau khi con trai bỏ đi thì càng thường xuyên hơn), mà còn rất thích bàn luận, nhất là tưởng tượng ra đủ mọi tình tiết lý thú trong lúc bàn luận rồi không ngừng trải nghiệm, ôn tập. Có điều chị ta không sao quen nổi kiểu bàn luận suông của X. Những lời ba hoa bốc phét thẳng thừng không liên quan gì tới cá nhân vừa khơi dậy những cảm xúc thầm kín trong chị ta, khiến chị ta háo hức muốn nghe tiếp, mong mỏi một ám chỉ nào đó quen thuộc với gu thẩm mỹ của mình, lại nhất quyết không để chị ta cảm nhận được mảy may kích thích chân thực nào, tóm lại cuối cùng là chẳng được nước non gì, như bị trêu đùa vậy, còn ép chị ta tự ti xấu hổ, phải cố giấu đi vẻ lúng túng. Ngạo ngược quá lắm! Nào có lý ấy! Đã bàn luận về đàn ông thì phải có tên có tuổi, có thân phận, quan hệ cụ thể mới đem tới cảm giác chân thực, còn cứ nói phong long thế rõ ràng là viển vông, song X lại lấy giọng điệu ngây ngô mà phân tích ra vẻ sành sỏi, một món tả pí lù, nói đi nói lại cũng chẳng có cảm nhận tự thân và căn cứ đáng tin nào, nghe rặt như bịa ra vậy, rõ là rửng mỡ bày trò. Không sai, cô ta còn dùng cả đống từ ngữ kích thích, nhưng những từ ngữ ấy thốt ra từ miệng cô ta, kết hợp với vẻ mặt hoang mang, lập tức mất đi ý nghĩa vẫn được công nhận thông thường, trở nên khô như ngói, ngay cả trong hai câu được nhắc tới bên trên cũng vậy, giọng điệu cô ta khi nói những lời đó cứ khô khan như đọc công văn. Nghe cô ta bàn luận đúng là mệt muốn chết, khó chịu muốn chết.

Chị đồng nghiệp ra khỏi cửa thì chạm trán ông chồng phốp pháp của mình, bèn giậm chân chửi toáng lên. Ông chồng bèn kéo vợ vào lòng vỗ mông, toan giúp chị ta bình tĩnh lại.

“Để tôi bị cướp bắt đi! Để tôi bị lột da đi!” Chị ta nhảy dựng lên, giáng cho ông chồng một bạt tai, vẫn chưa đã nư, cả người run bần bật.

“Ai cơ?”

“Cướp!”

“Ở đâu?”

“Quân giết người!”

Tuy không cảm nhận được mấy về người xung quanh, nhưng qua nhiều kênh, X vẫn biết người khác phẫn nộ với mình, đồng thời ý thức được thái độ thù địch của cả thế giới. Nhiều năm nay cô đã rút ra được một kinh nghiệm xương máu, ấy là chỉ cần nói ra cảm xúc chân thực của mình, ắt sẽ bị chê cười. Bởi mọi người nhìn nhận sự vật theo cách hoàn toàn trái ngược với cô, dù chỉ là một cảm xúc cực kỳ nhỏ nhặt, bình thường, quan điểm của họ cũng khác hẳn cô. Cô lại đã hình thành thói quen riêng từ lâu, không thể thay đổi hay thích ứng được. Rốt cuộc là bên nào có vấn đề? X khăng khăng cho rằng ấy không phải là mình, mà là mọi người. Để tiếp tục sống theo ý mình, cô chẳng những không nhìn quanh bằng mắt, mà còn không trò chuyện với người khác nữa. Có lúc bạn dường như cảm thấy cô đang hết sức chăm chú, nghiêm túc chuyện trò với bạn, nhưng về sau bạn sẽ nhận ra, cô không hề nói với bạn, mà đang nói với khoảng không bên trên đầu bạn, hoặc tệ hơn là nói với chính mình, nếu nhắc nhở cô rằng bạn đang ở đó, cô sẽ nổi xung lên. X đã quen với lối chuyện trò này, đó cũng là một thứ vũ khí cô dùng để đối phó với người đời, món vũ khí ấy tuy vô hình, song lại vô cùng lợi hại, khiến dân phố Ngũ Hương bối rối, như mất mát thứ gì, lại phân vân không quyết được có nên tiếp tục trò chuyện với cô không? Họ còn lo không biết có phải cô đang thầm cười cợt họ? Những lời lẽ rỗng tuếch của cô có phải một sự chế nhạo ngầm mà họ không ý thức được chăng? Nếu họ không nhận ra, há chẳng phải là đần độn ư? Họ đã nhiều lần hạ quyết tâm phải làm rõ ý đồ cô X, nhưng chỉ toi công, trò chuyện với X lần nào cũng mệt mỏi, khiến người ta mất hết tự tin.

Có người từng hỏi dò X, X “thành thực” trả lời rằng, mình quả thực chẳng có âm mưu gì hết, cũng không hơi đâu giễu cợt người khác, chỉ có thể trò chuyện với mọi người như thế thôi. Từ khi sinh ra cô đã “bất đồng quan điểm” với mọi người, đành dùng cách này để lấp liếm cho qua, bằng không đôi bên đều “đau đớn khôn xiết”. Ví dụ như cô gọi quan hệ thể xác giữa trai gái là giao hợp, mọi người lại cho rằng nói như vậy quá “sỗ sàng”, thiếu thi vị, phải gọi là “sinh hoạt văn hóa nghiệp dư” chẳng hạn, song cô nghe cách gọi này là “buồn nôn”. Thế nên mọi người cứ việc giữ quan điểm của họ, bản thân cô cũng không định thay đổi. Nước sông không phạm nước giếng thế là bình yên vô sự.

Thái độ của X với mọi người là vậy, nhưng với em gái lại khác hẳn. Chị em họ đúng là cá mè một lứa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hễ trò chuyện là phải “thỏa thuê”, có lúc còn đóng cửa lại huyên thuyên hơn nửa ngày, chị một câu em một câu, trong hào hứng có hoạt bát, trong nghiêm túc có khôi hài. Còn về nội dung trò chuyện, đại khái không ngoài cấu tạo con mắt, thiên văn hoặc khác biệt giữa nam và nữ. Với những chủ đề này, X luôn đầy tự tin, dào dạt tuôn ra những kiến giải độc đáo của mình, khiến cô em gái phục sát đất, cho rằng chị mình lúc nào cũng suy ngẫm những vấn đề cuộc sống nghiêm túc như thế. X bảo em gái rằng: bí quyết của cô không phải là “suy nghĩ thật nhiều” mà là “không hề suy nghĩ”, chính vì “không hề suy nghĩ” nên mới “giữ được tâm trí tỉnh táo” luôn luôn. Con người ta một khi bước vào con đường lầm lạc “suy nghĩ”, đầu óc sẽ thành ra hồ đồ dớ dẩn, đánh mất diện mạo vốn có của bản thân, “nói như vẹt”. Nếu tất cả mọi người đều “không suy nghĩ”, đều đơn giản thuần phác như cô thì mọi sự sẽ khác hẳn, người sống với người cũng tự do tự tại hơn. Chính vì vừa sinh ra tất cả đã học lấy cái trò “suy nghĩ” nên mới làm mọi sự trở nên phức tạp như vậy, khiến cô thành ra “quái dị”, chỉ có thể lơ lửng giữa không trung như quả bóng bay. Dĩ nhiên nghe những lời này, cô em chẳng hiểu cho lắm, xưa nay cô nàng chỉ bái phục chị mình một cách vô cớ, chưa từng suy xét cho thấu đáo cả. Trước tất cả những luận điểm kỳ quái của chị, cô ta chỉ giải thích một câu ngắn gọn: “Chị ấy biết bay mà!” Chẳng rõ là bẩm sinh hay bị chị gái ảnh hưởng mà logic của cô nàng cũng kỳ quặc vô cùng. Lúc hai chị em đóng cửa chuyện trò, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy từ cửa sổ phòng vẳng ra hai giọng nữ khàn khàn song ca (bài “Con thuyền cô đơn”). Lần nào họ cũng hát bài này, nhưng dường như mỗi lần đều toát lên một cảm xúc khác nhau. Nếu có người ngoài tới, anh chồng tốt mã sẽ trịnh trọng chặn người ta lại bên ngoài, thì thầm thông báo: “Suỵt, bên trong đang hát!”

Vào những hôm đó, theo lời em gái X, họ đã trao đổi tường tận mọi cảm nhận về đàn ông. X miêu tả đi miêu tả lại về người đàn ông lý tưởng của mình, dĩ nhiên những miêu tả ấy vẫn theo đúng phong cách của cô: vừa thô tục sỗ sàng, lại sáo rỗng hời hợt. Hở ra là cô tỏ vẻ nhập tâm, nồng nhiệt say sưa, miêu tả: “Tới lúc đó đôi bên sẽ liên tục mơn trớn, miên man trò chuyện. Lời nói cũng là một cách bày tỏ tình cảm, khi em ra sức muốn truyền đạt sự kích thích và tưởng tượng cho đối phương, mà động tác không đủ biểu đạt thì phải viện tới ngôn từ. Lúc này ngôn từ không còn mang ý nghĩa thường ngày nữa, chúng có lẽ là những âm tiết đơn giản, những lời thì thầm có cánh, chị có thể tưởng tượng ra thứ ngôn ngữ đặc thù ấy.”

X còn thường xuyên cảm thán: “Chẳng tìm được đôi tay nào đẹp cả. Bàn tay đàn ông lẽ ra phải sống động, tràn đầy sức mạnh dịu dàng, bàn tay đại diện cho cả con người, dòng thác cảm xúc cuộn chảy trên đó.” Hầu như tay tất cả đàn ông đều “khô khốc, tái nhợt, không có sức sống”, chẳng qua là “công cụ để tự tiết dục”, cô “thoạt nhìn đã nhận ra ngay những hạng loắt choắt, tội nghiệp, trung tính này”. Những hạng đó “cả đời cũng chẳng được biết cái sướng khoái của vuốt ve mơn trớn, chẳng tới được thế giới của đàn bà, cũng không thể lớn lên thành đàn ông thực thụ, chỉ như những món hàng rởm giả tạo.” Cô em nghe vậy thì vui sướng vô cùng, chỉ mong chị nói càng cặn kẽ càng tốt, còn ngu ngốc kể với chị rằng, mình có lúc cũng “xao xuyến lòng xuân, cơ hồ không kìm nén nổi”. X dĩ nhiên không tồ tệch, xốc nổi như em gái, cô là hạng mưu sâu kế hiểm, hai chị em chỉ giống nhau ở chỗ thô bỉ mà thôi.

X lấy một ví dụ, kể rằng nhiều năm trước, cô tình cờ trông thấy một đôi mắt lướt qua trước mặt, thoắt chốc đã biến ảo ba màu. Cô mừng thầm, vội bước tới kéo người đó lại. Cùng lúc ấy, cô cảm nhận được một đôi tay trẻ trung “dường như có vài phần nội dung”. Song vừa chạm vào liền biết mình đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn: “Đôi tay ấy thì ra khô khốc, thiếu dinh dưỡng, còn hơi ốm yếu.” “Vuốt ve cứ như động kinh.” Cô lắc đầu, như hổ thẹn vì sự ấu trĩ trước kia của mình, cô thề từ giờ sẽ không phạm phải sai lầm thế nữa, còn nói cùng lúc ấy mình cảm thấy suy sụp hẳn, bởi trên đời đầy những bàn tay chưa phát dục hết như này, “Nhắm mắt lại cũng cảm nhận được rõ mồn một”, “Một vùng già cỗi, phồn thực vô tính, đàn ông có bàn tay như vậy chắc chắn chẳng sáng tạo được gì hết.”

Có lúc X nói hươu nói vượn xong, hai người lại im lặng nhìn nhau, đắm chìm trong nỗi thương cảm không tên nọ, nhìn bóng chiều từ từ trôi qua trên rèm cửa sổ, nghe tiếng đồng hồ tích tắc chạy trong chụp kính. Giữa lúc lặng thinh như thế, cô em gái thường cảm khái thốt lên, “Trước kia chị em mình hoạt bát như nai ấy nhỉ!” X bèn đáp lại bằng nụ cười hờ hững, mông lung. Trong cuộc mạn đàm đầy thương cảm ấy, X từng tiết lộ cho em gái một bí mật.

Một buổi trưa, X một mình nằm bên bãi cát ven sông, xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. “Trời cũng mang màu thương cảm, không một gợn mây, quanh vầng thái dương tua tủa những hình tam giác nhòn nhọn”, ánh nắng “nóng bỏng, chảy tràn” trên thân mình cô, khiến tâm trí cô chẳng mấy chốc đã sản sinh ra rất nhiều ảo giác sặc sỡ muôn màu. X kể, “Giống như nụ hôn của chàng vậy.” Cô “cảm nhận rõ xác thịt ấy áp sát vào mình”. Chẳng rõ vì đâu, cô bỗng thấy thôi thúc “phải trút bỏ tất cả áo quần”. Và quả nhiên đã làm như thế, trần truồng nằm đó hồi lâu rồi đứng dậy, “bay lượn giữa bầu không khí hừng hực, đuổi theo những đóa mây trắng, phóng túng đến quên hết tất thảy”. (May mà lúc ấy không ai đi ngang bờ sông, bằng không thật chẳng biết sẽ xảy ra trò hề gì nữa!) Về sau cô còn ra ven sông nhiều lần, nhưng không cởi quần áo, chỉ tản bộ trên bãi cát, nói theo lời cô thì là “đợi kỳ tích xuất hiện”. Nếu hôm đó trời đẹp, cô sẽ bảo: “Có lẽ chàng sẽ từ trong nắng đi đến với tôi.” Nếu trời mưa, cô lại nói: “Chàng từ xứ mưa đi đến với tôi, nấm trắng mọc từng hàng trên mặt đất.” Kỳ tích không hề xuất hiện, đó chỉ là trò chơi từ một phía, trong lòng X hiểu rất rõ. Về sau cô cũng nhận ra nên không chơi trò ấy nữa. “Việc ấy chỉ có thể không hẹn mà gặp.” Cô bình thản nói. Em gái X tiết lộ bí mật của chị gái cho một cô bạn thân, cô bạn nọ lại kể với chồng, chồng cô ta lại kể cho một người bạn thân, mà bạn thân của anh ta là một tay ngồi lê đôi mách. Thế là bí mật của X lan truyền khắp phố Ngũ Hương, ai ai cũng biết. Lần này cô X toi đời chắc nhỉ? Còn mặt mũi nào nữa? Nhưng cô chẳng buồn để tâm, vẻ mặt còn “tươi hơn hớn”.

Ông bạn quý thứ nhất của chồng X hay tin động trời này bèn kéo chồng X qua nhà mình, thì thầm trò chuyện suốt hai tiếng đồng hồ, chỉ trích anh ta “nuông vợ đến nước ấy”, thể nào cũng có ngày “xảy ra chuyện lớn”, đến lúc ấy “hối không kịp”. Vừa nói y vừa vỗ đầu gối đen đét, ra chiều đau lòng lắm. Làm anh chồng tình cảm nọ ngơ ngác hồi lâu, sau thì đâm ra thương hại, quay sang an ủi y, khuyên y “chớ quá nóng nảy” kẻo “tổn hại thân thể”, còn ngớ ngẩn đưa ra một ví dụ trước kia có một đồng nghiệp của anh ta cũng vì chút chuyện vặt mà thành ra “nhồi máu cơ tim”, đến giờ vẫn thường lên cơn, khổ không kể xiết, còn dạy đời bạn rằng: “Gặp chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra.”

Ông bạn đứng bật dậy gầm lên, “Rốt cuộc là tôi bị cắm sừng hay cậu bị cắm sừng hả? Cậu lệch lạc tình dục à?” Chồng X vỗ vai bạn xuê xoa cho qua, ấn bạn ngồi xuống ghế rồi nói, “Không có chuyện đó đâu.” Lại bảo: “Chỉ là cởi đồ thôi mà, đâu cần phải làm rùm beng như vậy, thực ra ai chẳng manh nha ý nghĩ ấy, chẳng qua đều kiềm chế, còn lấy làm tự hào: xem tôi thanh tâm quả dục, giỏi kiềm chế chưa này. Một khi có người dám thực hiện, lập tức bị quy là lăng loàn trắc nết.” Ngay bản thân anh ta có lúc cũng muốn cởi sạch bách, tung tẩy trước bàn dân thiên hạ, khoan khoái xiết bao, nhưng anh ta không dám, “Không có cái gan đó”. Vợ anh ta dĩ nhiên là dũng cảm hơn, nhưng cũng chỉ có thể thực hiện ý nghĩ đó ở chỗ không người, trước việc này anh ta chỉ thấy tán thưởng và bái phục, không có ý định can thiệp vào sở thích cá nhân của cô! Anh ta có ngu đâu! Không ai có thể ép anh ta làm đồ ngu được!

“Vậy hóa ra tôi là đồ ngu à?” Ông bạn tức điên lên. Anh chồng nhìn bạn bằng ánh mắt đầy cảm thông, khiến y không sao chịu nổi. Thế là lần đầu tiên sau nhiều năm qua lại, hai người chia tay trong bực bội.

Chồng X vừa ra khỏi cửa, y đã quát vợ, “Ném ngay cái ghế hắn vừa ngồi ra đống rác cho tôi! Mẹ kiếp đúng là gặp ma mà!” Suốt mấy ngày liền, y cứ mặt sưng mày sỉa.

Đám đàn ông phố Ngũ Hương truyền tai nhau bí mật của X, kẻ nào kẻ nấy đều hóa ra đa sầu đa cảm, tình ý dạt dào, không ít người còn hở ra là chạy tới bờ sông “trông chừng”, khấp khởi đợi xem “cảnh trần truồng” (lời quả phụ) rồi tùy cơ hành động. Bọn họ đều hành động đơn lẻ, nơm nớp lo âu, sợ bị kẻ khác đi guốc trong bụng. Lỡ chạm mặt người quen, họ sẽ đỏ mặt lấp liếm, “Nắng có to không? Không to à? Hơi gắt nhỉ? Ha ha…” Đoạn quay lưng bỏ đi, nhưng cũng không đi xa, chỉ loanh quanh gần đó thôi. Song mấy mánh lới đó chỉ tổ uổng công, bởi họ chẳng thấy tăm hơi X đâu cả. Thẹn quá hóa giận, họ nhủ thầm: ra là lừa đảo, làm gì có chuyện đó! Có gan cởi truồng chi bằng ở nhà mần thêm mấy thằng còn hơn. Việc cởi truồng tuy mang màu sắc truyền kỳ, lại kích thích, nhưng đâu được như mần đàn ông, huống hồ còn chạy đến bờ sông vắng hoe làm trò, thật khiến người ta khó hiểu, đây là hành động mang tính biểu tượng gì chứ? Hay đó chỉ là chiêu bài, hàng thật còn ở sau? Một người đàn bà trần truồng chạy nhảy ở chốn quỷ tha ma bắt ấy là cảnh tượng thế nào? Dù không kiềm chế được cũng nên hành sự ở nhà, “biểu diễn thoát y” thế này còn ra thể thống gì? Dân phố Ngũ Hương chúng tôi gặp việc gì cũng suy xét sâu xa, không bao giờ tùy tiện đưa ra kết luận. Nếu nhất thời không đoán được, họ quyết không bỏ qua mà sẽ vắt óc suy nghĩ, nghĩ mãi không ra thì canh cánh trong lòng, ngày đêm trăn trở, chuyên tâm mà nhạy cảm. Có lúc một chuyện vụn vặt này có thể khơi lên dòng suy nghĩ miên man, rồi một chuyện vụn vặt khác lại có thể khiến họ thông suốt hẳn.

Cô X nhà ta có thể coi là người thay đổi vô thường và khó xác định nhất trên thế giới, từng lời nói cử chỉ của cô đều là câu đố khó giải, hết thảy kinh nghiệm và thường thức đều vô dụng trước cô, chúng tôi đối xử với cô như với người ngoài hành tinh vậy, phải viện tới biện pháp phản logic phản quy luật, lúc hành động cũng phải hết sức thận trọng, tối kỵ xốc nổi tùy tiện, cũng không thể cảm tính, thà bình chân như vại, không làm gì cả còn hơn hô hào ầm ĩ, làm bừa làm bậy. Cho đến giờ, tuy có vài sai sót nhỏ hay lúc này lúc khác có vài kẻ cá biệt quấy rối đường hướng chung, nhưng xét trên tổng thể thì quần chúng vẫn đang trong quá trình quan sát, chưa hề manh động, gió chiều nào theo chiều nấy, cách hành xử này vô cùng sáng suốt, thể hiện rõ trình độ giáo dục của họ. Chuyện cô X thoát y khiến phố Ngũ Hương xao xác lên một dạo, mọi người âm thầm túm tụm lại bàn tán xôn xao, không ngừng phát huy trí tưởng tượng phong phú và tài phân tích uyên thâm, tha hồ trút ra hết tinh lực dồi dào, đó vốn là một chuyện cực kỳ cao thượng, một cơ hội để thanh lọc linh hồn, đạt đến mức siêu thoát. Nhưng rủi thay, trong đoàn thể quần chúng phố Ngũ Hương vẫn có vài thành phần cặn bã vô giáo dục, không lo việc đàng hoàng, chỉ biết xui nguyên giục bị, lộng hành ngang ngược, đang yên đang lành lại đi khuấy đảo trật tự xã hội, khiến chuyện tốt thành ra chuyện xấu, bung bét hết cả. Nếu hỏi chúng làm thế để được gì thì chính chúng cũng ú ớ không nói rõ được, chẳng qua cứ thích làm vậy để người ta luống cuống trở tay không kịp, còn mình bỏ lại đống ngổn ngang, ung dung cuốn xéo.

Lần này người phá rối là cô B, chính là cô nàng trong cuộc cải tạo thất bại lần trước muốn mọi người “đợi đến hè” hẵng tìm X tính sổ. Cô nàng phân tích tình hình cặn kẽ rồi bàn bạc với chị đồng nghiệp cả ngày, trong khi thảo luận “một ngọn đèn soi sáng đôi hồn”, hai người mau chóng đưa ra quyết định: tổ chức một cuộc biểu diễn ngẫu hứng ngoài phố, tái hiện lại bản chất sự kiện thoát y của X bằng hình thức “sinh động hoạt bát”. Hai người bàn thảo với nhau đến mức “mặt đỏ bừng, tim đập nhanh”, vừa kích động vừa căng thẳng. Họ sắp xếp và quy định từng tiểu tiết và tình huống có thể xảy ra, lên một phương án khả thi, cuối cùng mắt lờ đờ, miệng lẩm bẩm thốt ra những âm tiết dài có ngắn có, ngã vật xuống giường, chìm vào giấc mơ bừng bừng khí thế, nghỉ ngơi dưỡng sức trong mộng, chuẩn bị cho trận chiến căng thẳng ngày mai.

Trời vừa sáng, hai người đã xuất hiện ở hai đầu đường, không mảnh vải che thân. Một người đi từ đông sang tây, một người đi từ tây sang đông. Tất cả mọi người, trừ kẻ liệt giường không động cựa nổi, đều túa ra phố. Ban đầu đám đông còn rú hét, e dè đứng từ xa quan sát trò chơi “tân thời” này, chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Hai người kia càng thêm kích động, đánh mông lắc hông, đung đưa da bụng, bày ra đủ mọi tư thế, thành thạo vô cùng. Vừa biểu diễn họ còn vừa bắc tay làm loa hô lên với đám đông: “Ha! Ha! Ha ha!” Nghe hô, tâm trí mọi người như được khơi thông, người nào người nấy bất giác uốn éo theo họ. Vừa uốn éo liền muốn thoát y, không kiềm chế nổi cởi phăng cả ra, tuy không cởi sạch nhưng cởi trần thôi cũng khoái rồi.

Thế là khắp con phố dài, già trẻ trai gái hừng hực cả lên, trông thấy ai cũng vồ lấy hôn hít, sờ soạng khắp người, cá biệt còn “làm bậy” ngay tại chỗ, hỗn loạn nhốn nháo, ai nấy mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc như trâu. Chồng hai người kia thoạt đầu còn định nổi đóa, giờ thấy cả đám đàn bà nõn nà căng mẩy sà vào lòng mình thì vội vàng điều chỉnh cảm xúc, tranh thủ hành lạc. Hai người vừa hổn hển vừa nói, “Hóa ra cuộc sống còn một mặt kỳ diệu thế này nữa! Chúng mình trước giờ cổ hủ nông cạn quá, chẳng biết tận hưởng cuộc sống gì cả, thật uổng nửa đời người. Chúng mình chẳng đạt được cái gì sất, chỉ biết ghen ghét, ghen ghét là cảm xúc không nên có nhất, cũng là biểu hiện của sự bất tài. Chắc phải bổ sung thêm vài yếu tố mới mẻ vào quan điểm đạo đức thôi, kẻo lỗi thời mất.”

Cơn cuồng hoan kéo dài suốt một ngày, gây ra ảnh hưởng tệ hại không thể cứu vãn cho phố Ngũ Hương. Sáng hôm sau mở mắt ra, phần lớn mọi người đều quên bẵng việc mình làm hôm qua, gặp nhau cũng chẳng nhắc nhỏm gì tới chuyện đó, chỉ nghiêm trang bàn tới vấn đề “tu dưỡng đạo đức”. Ngoài mặt tỏ ra tư lự, giọng điệu bi quan, tâm tình chán nản, còn hậm hực vì mắc lỡm, sau đó nhìn quanh ngó quất, lòng hiểu rõ mình đang nghiêng ngó tìm ai. Hai người đàn bà kia đã biến mất ngay sau khi kết thúc hoạt động, dăm ba hôm sau mới bén mảng về phố Ngũ Hương. Họ nhanh nhạy đánh hơi thấy gió đã đổi chiều, cần phải tránh đi. Nghe nói trên đường chạy trốn hai người còn cãi cọ không thôi, đùn đẩy trách nhiệm, tẩn nhau rất hăng, “đánh gãy cả răng”.

X ngồi bên cửa sổ, chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ngoài phố qua gương, làm ra bộ điềm tĩnh thản nhiên, chải đầu thật kỹ, chải đầu xong lại lau giày da, lau giày xong lại dạy con dùng kính hiển vi, rồi vờ ngạc nhiên bảo chồng, “Sao lại có chuyện em từng diễn thuyết trước bọn họ nhỉ? Lúc nào thế?” Anh chồng vội nương theo tâm trạng cô, phủ nhận sạch trơn, đáp rằng cô vốn chưa từng diễn thuyết gì với “bọn họ” cả, chẳng qua “bọn họ” tự cho mình là đúng, coi những lời lẩm bẩm của cô là diễn thuyết cho mình nghe, vin vào đó để công kích cô, “Đúng là nực cười nhất hạng”. (Từ đây chúng ta cũng có thể thấy thường ngày chồng X phải vất vả lấy lòng vợ thế nào, chẳng ai hiểu sao anh ta chấp nhận được cách sống lạ lùng ấy, đúng là ma xui quỷ khiến.) X lại hỏi, “Lúc đó có phải em đã hơi để mắt tới họ không?”

“Em lầm rồi.” Anh chồng vội nịnh nọt, “Em xưa nay vẫn thích chuyện trò với những đối tượng giả định. Lần đó em đã giả định họ thành những người khác, em không hề phát hiện ra họ.”

“Chắc là vậy.” X yên tâm, lại tủm tỉm nụ cười thường trực. Nhiều ngày sau, X kể qua loa về lần thoát y nọ của mình, mỉa mai gọi đó là “cơn động kinh”, “cơn kích động không thể lý giải”. Cô quyết tâm phải “không hẹn mà gặp”. Cô nói mình đã trở nên hết sức bình tĩnh và thông suốt, cảm giác của cô thậm chí có thể “xuyên qua rặng núi, đạt đến địa cực”, ngón tay cô ngày càng “đẹp đẽ nhẵn nhụi”, “tâm trạng không còn nôn nóng nữa”. Từ đó trở đi, cô quả nhiên rất hiếm khi ra ngoài, cả ngày chỉ ru rú trong nhà hoặc xưởng rang, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ “nhàn nhã thoải mái” (lời cô em), lúc nào cũng cụp mắt xuống chẳng nhìn ai hết (kể cả khi bán hàng, nếu có nhìn thì cũng chỉ nhìn khoảng không trên đầu hoặc nền đất dưới chân người ta, không một ai bắt được ánh mắt cô hết), nói năng bằng giọng mơ màng, khiến người ta lúng túng, mà cô vẫn không hề nhận ra.

Xuân qua hạ tới, thu đi đông lại, X lẳng lặng sống những ngày tháng của mình. Trong thời gian đó có không ít đàn ông thích cô, cô cũng lần lượt xem xét họ, cuối cùng xác định không nhận ra người ấy trong số họ. Bọn họ dĩ nhiên cũng không chịu nổi ánh mắt hà khắc lạnh lùng của cô, lần đầu giao phong đã thua to, vội giấu tiệt những ý nghĩ quá phận đi. Cô nói rằng sẽ nhận ra ngay người mình muốn tìm, dù gặp ở đâu, trong trường hợp nào cũng tin chắc không lầm. Cô có cặp mắt độc nhất vô nhị cùng đôi tay sống động khỏe khoắn, “máu nóng tuôn tràn trong huyết quản”.

Nhưng có lúc cô lại nói ngược hẳn. “Chuyện về người ấy chỉ là tưởng tượng thôi.” Trong ráng chiều đông, cô cảm khái bảo em gái, “Chị không lấy thế làm buồn, chuyện gì phải tới ắt sẽ tới. Chị chỉ muốn thử xem có thể đạt tới tầm cao nào mà thôi. Dù sau đó chẳng có gì cả thì chỉ cần nó tới, chị cũng nhất định phải thử một lần, ấy là định mệnh.”

Dứt lời cô quay mặt về phía ánh nắng, để em gái quan sát đôi mắt mình, rồi hỏi có thấy trong mắt cô có gì không, cô em ngơ ngẩn đáp, hình như trong mắt chị có mấy con cá đang bơi lội. X bèn nói đó không phải cá mà chính là “tia sinh mạng” của mình. Chỉ có người ấy nhìn rõ được những tia ấy, bởi chàng có cặp mắt giống cô, hai người sẽ nhận ra nhau từ đôi mắt. Giờ cô cảm thấy mắt mình nóng lên từng ngày, “chỉ cần tập trung nhìn, sẽ có thể chiếu sáng mọi thứ trong vũ trụ”.

Tố Hinh dịch

2. Đánh giá Sách Phố Ngũ Hương

Đánh giá Sách Phố Ngũ Hương
Đánh giá Sách Phố Ngũ Hương

1 Mình khá tò mò cuốn này khi đọc sơ qua phần giới thiệu. Chủ để khá là thú vị. Nhã Nam lúc nào cũng giao nhanh và đóng gói kỹ hết

2 Sách Nhã Nam đóng gói cẩn thận và giao nhanh. Sẽ tiếp tục ủng hộ shop ah.

3 Một cuốn sách hay của NN. Nội dung sâu sắc cuốn hút, phản ánh hiện thực cho độc giả.

4 Shop đóng gói hàng cẩn thận, hàng tới nơi không bị móp méo gì cả. 10 điểm chất lượng.

5 Hàng giao đến rất nhanh, mình đặt trưa hôm qua mà trưa hôm nay đã có rồi. Sách được bọc một lớp seal, không móp gáy và góc bìa, mình rất thích. Về nội dung sách thì mình chưa đọc nên không thể đưa ra đánh giá, ai muốn mua thì hãy xem review trên mạng trước nhé!

3. Giới thiệu sách Phố Ngũ Hương – Tác giả Tàn Tuyết

Phố Ngũ Hương

Phố Ngũ Hương kể về một “mối gian tình” xảy ra tại phố Ngũ Hương, với nhân vật chính là cô X bí ẩn có thể rất già cũng có thể còn trẻ, có thể mang sức mạnh huyền bí cũng có thể chỉ vờ vịt mê tín dị đoan. Nhưng tình tiết vụ tằng tịu* chỉ là thứ yếu so với những màn thảo luận và suy luận đặc sắc, diễn thuyết và suy đoán hùng hồn, cùng những diễn dịch và quy nạp dường như đầy nghiêm túc tỉ mỉ của quần chúng nơi đây.

Bằng giọng điệu châm biếm và giễu nhại, Tàn Tuyết không chỉ bàn tới ở tiểu thuyết này “tâm lý tình dục” của người Trung Quốc, mà phản ánh đủ mọi tâm lý hỗn độn cũng như phơi bày muôn trạng góc tối tâm hồn của con người. Nhà văn không bỏ qua cho bất kỳ loại người nào, bất kỳ quan niệm nào, bất kỳ lý luận nào, ngay cả phê bình nghệ thuật cũng không ngoại lệ. Như tờ The New York Times nhận xét, “Tàn Tuyết tạo ra một thứ ngôn ngữ mới mẻ và mang tính biểu tượng từ một thế giới dường như đã mắc bệnh nan y”.

Giới thiệu sách Phố Ngũ Hương - Tác giả Tàn Tuyết
Giới thiệu sách Phố Ngũ Hương – Tác giả Tàn Tuyết

Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Phố Ngũ Hương
  • Mã hàng 8935235240896
  • Tên Nhà Cung Cấp Nhã Nam
  • Tác giả Tàn Tuyết
  • Người Dịch Tố Hinh
  • NXB Phụ Nữ Việt Nam
  • Trọng lượng (gr) 700
  • Kích Thước Bao Bì 20.5 x 14 x 2.5 cm
  • Số trang 500
  • Hình thức Bìa Mềm
  • Xem thêm: Top sách nên đọc

4. Mua sách Phố Ngũ Hương ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Phố Ngũ Hương” khoảng 170.000đ đến 175.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Phố Ngũ Hương Tiki” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Phố Ngũ Hương Shopee” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Phố Ngũ Hương Fahasa” tại đây

5. Đọc sách Phố Ngũ Hương ebook pdf

Để download “sách Phố Ngũ Hương pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 23/12/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI

Xem thêm

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *