Calling You

Giới thiệu sách Calling You – Tác giả Otsuichi, Hiro Kiyohara

Calling You

Được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên. Truyện kể về Aihara Ryo, một nữ sinh cấp 3 tự ti và giao tiếp kém. Vì rất muốn có điện thoại di động, cô đã tưởng tượng ra một chiếc trong đầu. Tuy nhiên một ngày nọ, chiếc điện thoại ảo bỗng nhận được một cuộc gọi lạ. Giọng nói ở đầu dây bên kia là ai? Liệu người này có giúp Ryo tìm được điều mà mình đang mong muốn không?

Hãy đón đọc truyện tranh Calling you để cảm nhận những khoảnh khắc nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, sự đồng cảm giữa những người cùng hoàn cảnh và khát vọng muốn thay đổi bản thân.

Calling You
Calling You

1. Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Calling You
  • Mã hàng 8935250705745
  • Tên Nhà Cung Cấp IPM
  • Tác giả: Otsuichi, Hiro Kiyohara
  • Người Dịch: Vân Anh
  • NXB: NXB Hồng Đức
  • Ngôn Ngữ: Tiếng Việt
  • Trọng lượng: (gr) 200
  • Kích Thước Bao Bì: 18 x 13 cm
  • Số trang: 196
  • Hình thức: Bìa Mềm
  • Xem thêm: Top sách nên đọc

2. Đánh giá Sách Calling You

Đánh giá Sách Calling You
Đánh giá Sách Calling You

1 Bản manga này rất hay, dễ đọc dễ hiểu, câu chuyện cảm động, thích nhất cái kết khi man mát buồn và có cả 1 cú twist nhè nhẹ.

2 Giao hàng khá nhanh, truyện nguyên seal, ko bị gãy hay móp, mùi giấy thơm ngửi nó thích dã man.

3 Truyện có cán bóng đẹp lắm, phụ kiện đầy đủ.

4 Chất lượng sản phẩm tuyệt vời.

5 Đóng gói sản phẩm rất đẹp và chắc chắn.

Review sách Calling You

Review sách Calling You
Review sách Calling You

Calling You là một tuyển tập truyện ngắn của Otsuichi, thuộc thể loại tình cảm, siêu nhiên, gồm ba truyện là Calling You, Kiz/Kids và Flower song. Ba câu truyện mang ba nội dung hoàn toàn khác nhau và không có bất cứ một mối liên hệ nào, nhưng có chung một bầu không khí bao trùm lên cả tập truyện.

Nếu ai đã đọc tuyển tập truyện ngắn Zoo và nhớ được là Otsuichi cũng là tác giả của nó thì hẳn sẽ vô cùng ấn tượng với phong cách viết văn và cách xây dựng tình huống vô cùng độc đáo của Zoo. Với Zoo, ngay cái bìa đã cho ta dự đoán về bầu không khí trong cả tuyển tập, một cái bìa đỏ lòm nhoe nhoét máu. Thật tiếc là trước kia mình đã không review Zoo một cách tử tế, nên nhân dịp review Calling You, mình sẽ nhắc qua một chút về Zoo trước, để thấy được sự thú vị trong mỗi tuyển tập truyện ngắn của Otsuichi. Còn nếu ai ngại đọc mà muốn đến ngay phần của Calling You thì có thể bỏ qua đoạn dưới đây.

Zoo là một truyển tập truyện kinh dị, với những câu truyện đầy kì quặc, quái đản và vô cùng điên rồ. Đọc Zoo, mình phải ồ lên bất ngờ trước từng tình tiết, chúng dị hợm và lôi cuốn bằng sức ma mị một cách kinh khủng đến không tài nào dứt được. Đọc Zoo, mình phải trầm trồ thán phục sự sáng tạo và độc đáo trong những ý tưởng của Otsuichi, chúng kì lạ, chúng không giống ai và nếu nói một cách hài hước thí cứ như thể là chúng được sinh ra khi tác giả múa bút trong tình trạng phê thuốc vậy. Zoo là tập hợp của những câu truyện mà, ai cũng điên, ai cũng mang trong mình một tâm lý bất ổn, tình tiết của chúng cũng điên, cái gì của nó cũng điên, người vô tội điên, kẻ giết người điên, tất cả đều điên và có lẽ là chẳng có ai bình thường cả. Tình tiết trong mỗi câu truyện cụ thể sẽ có sự khác nhau, có truyện thì mâu thuẫn, đầy xích mích, có truyện thì gay cấn, hồi hộp, có truyện thì chỉ trôi tuột qua một cách lơ đãng và cũng có cả truyện rất nhẹ nhàng và trầm hẳn xuống. Song cả tuyển tập Zoo mang trong mình một bầu không khí nồng nặc sự khùng điên, sở hữu chung một cái phông nền với những gam màu tương đồng, sẫm tối, và vẩy lẫn trong đó những giọt tươi màu nhoét nhoe. Đó là Zoo của Otsuichi, một tuyển tập truyện ngắn rất đặc trưng, với những câu truyện chẳng hề liên quan đến nhau nhưng cũng không hề khiến cho sự kết hợp giữa chúng trở nên khập khiễng. Đọc Zoo, ta biết đến ngay một Otsuichi có văn phong ma mị, có những ý tưởng vô cùng độc đáo, điên rồ và không giống ai, và có một sức lôi cuốn khó có thể cưỡng lại.

Sang tới Calling You, chắc hẳn đã không ít người cảm thấy ngạc nhiên, là bởi lần này cuốn sách của Otsuichi đã trở nên quá khác biệt. Trái hẳn với tông màu tăm tối, đỏ lòm đầy ngột ngạt, bí bức và chết chóc ở cái bìa của Zoo, Calling You lại mang đến một sự ấm áp nhẹ nhàng với ảnh bìa là hai cô cậu học sinh dưới ánh nắng hắt lên từng tán hoa anh đào. Nếu Zoo là màu đỏ đen, thì Calling You là màu hồng trắng, nếu Zoo ngay từ đầu đã gây cho ta suy nghĩ rằng, à, chắc là ai đó sắp bị giết rồi, thì trái lại, Calling You có lẽ sẽ khiến độc giả mường tượng trong đầu rằng, ô, có lẽ hai cô cậu này là một cặp chăng. Ừ thì tất nhiên là không phải ai cũng sẽ có những suy nghĩ như vậy, mình chỉ đang muốn ví dụ về sự khác biệt trong bầu không khí của Zoo với Calling You ngay từ cái bìa sách, để rồi cho đến khi đọc hẳn vào truyện rồi thì sẽ thấy sự khác biệt đó còn lớn hơn rất nhiều.

Điểm chung giữa Zoo và Calling You là gì? Đó là phong cách viết của Otsuichi. Đọc cuốn sách này, từ lời văn đến cách xây dựng tình huống, tất cả đều khiến mình phải bật ra một suy nghĩ rằng, đây đúng là Otsuichi rồi! Quả thực là như vậy, mặc dù cốt truyện và không khí truyện khác hẳn nhau, nhưng cách dẫn dắt câu truyện và khai thác nhân vật thì không thể nào lẫn vào đâu được. Đây là một Otsuichi khác, nhưng vẫn chính là Otsuichi của Zoo.

Vậy còn sự khác biệt là gì? Đó chính là bầu không khí. Zoo thuộc thể loại kinh dị, toàn bộ tuyển tập đều là những câu truyện khùng điên quái đản, còn Calling You thuộc thể loại tình cảm, với ba câu truyện nhẹ nhàng, êm đềm, và cũng vô cùng da diết. Nếu ai đã đọc sơ qua giới thiệu về Calling You, thì sẽ thấy nó được giới thiệu là một bộ truyện hứa hẹn sẽ lấy đi nước mắt của người đọc, và mình thấy là điều này thật đúng. Không, mình đã không khóc khi đọc Calling You, nhưng suốt quá trình đọc và cho đến khi đọc xong mình luôn luôn có cảm giác trong lòng có một cái gì đó đã vơi mất đi, và mình nghĩ là “lấy đi nước mắt” đối với từng người cũng sẽ là khác nhau, chứ không nhất thiết phải là “khóc” bằng cách chảy lệ.

Tuy nhiên, theo mình thì để có được những cảm nhận đúng nhất về Calling You, bạn không nên đọc bất cứ review nào trước cả, và càng không nên kì vọng rằng đây sẽ là một bộ truyện buồn đến phát khóc. Ngay trước khi Calling You về, mình đã bị một người qua đường đập vào mặt một câu ý là, Calling You nhạt toẹt ấy, chả cảm động gì đâu, mọi chuyện cứ trôi qua một cách nhạt toẹt ấy, chẳng có cao trào gay cấn gì cả. Mỗi người một ý, cũng có người không thấy đây là một cuốn sách có thể chạm đến trái tim (và ví tiền) của họ, còn đối với mình, nó chạm tới cả hai (haha). Thật ra ý kiến đó cũng có một phần không sai, bởi Calling You không phải là một tuyển tập toàn những câu truyện tiêu cực đến não nề, dồn dập và bóp nghẹn người đọc, đổ ầm ập xuống những tai ương, khổ đau và bất công để chèn ép tuyến lệ của độc giả phải ứa nước mắt, không phải thế. Calling You như một bản nhạc du dương, nhè nhẹ trôi trong không khí, khẽ rung rinh nó một cách vô cùng tinh tế để rồi lọt thẳng vào tim từ lúc nào không hay. Đối với mình, mình luôn cố gắng cảm nhận lấy tất cả những gì mà tác giả truyền tải, không chỉ là đọc xong rồi để đó mà còn là suy ngẫm, không nhiều thì ít, những lý tưởng mà tác giả đã ngấm ngầm đặt vào trong đó. Calling You mang trong mình những tình tiết vô cùng nhẹ nhàng, nó không thống khổ chỉ từ bề nổi của những tình tiết mà còn là chiều sâu bên trong nó, để cho thấy rằng có những nỗi đau không phải cứ dồn dập đè nén đến mức khiến người ta gào khóc thảm thiết mới là đau, mà bên cạnh đó, có cả những nỗi đau khiến con người ta ứ nghẹn lại, cả cổ họng và tuyến lệ, không chảy nước mắt, không khóc la, mà chỉ nín lặng để lệ chảy ngược vào bên trong mà thôi.

Câu truyện thứ nhất, Calling You, kể về một thiếu nữ luôn e dè với thế giới bên ngoài, gặp khó khăn nghiêm trọng trong giao tiếp, bị cô lập bởi sự im lặng, nhưng vẫn có khao khát cháy bỏng được kết nối với mọi người xung quanh. Câu truyện thứ hai, Kiz/Kids, kể về một cậu bé bị đẩy xuống lớp cá biệt vì có xích mích với bạn bè, bản thân sống thiếu thốn tình thương, và đâu đó vẫn mong có thể được sẻ chia nỗi đau của tất cả mọi người với nhau. Câu truyện thứ ba, Flower song, kể về một bệnh nhân gần như đã mất đi tất cả sau một tai nạn tàu hỏa, mâu thuẫn giữa việc chối đẩy gia đình và bị gia đình chối đẩy, rồi đem lòng yêu thương một sinh vật kì lạ với một bí mật gắn với một cuộc đời leo lắt khuất bóng. Ba câu truyện, như đã nói, không có bất cứ một mối liên hệ nào về mặt nội dung, nhưng xét về tính chất của các nhân vật chính và hoàn cảnh của họ, ta đều thấy được đây là những con người đã sống những cuộc đời không hề trọn vẹn. Họ đều thiếu đi một điều gì đó, dường như là sẽ trở thành bức tường cản trở họ đến với cuộc sống của một con người bình thường, và từ đó đều đẩy lên trong lòng họ những ước ao thầm kín, những khát khao trong câm lặng và những tình thương khó lòng diễn tả. Các nhân vật đều trải qua những phút giây với đầy đủ những cung bậc cảm xúc, vui có, buồn có, và điều có thể đoán chắc được là buồn đã áp đảo vui trong tâm trí họ. Nỗi buồn của họ đau đớn da diết nhưng không hề ầm ĩ, mang mác nhưng vô cùng thẳm sâu. Chúng không xoáy thẳng vào trái tim, đục một cái lỗ thật to cho thủng hoặc đập cho vỡ tan tành cái thứ đang đập thình thịch ấy, mà chỉ nhẹ nhàng len lỏi vào bên trong nó, để lại một khoảng xám màu ứ đọng trong góc, không phải sóng bão ập tới khốc liệt rồi lại đi, mà chỉ như một ao tù cứ đọng cặn nước ở đấy mãi thôi. Tất nhiên, từng câu truyện vẫn là mỗi khác, và mức độ mạnh nhẹ của cơn đau trong lòng họ cũng là khác nhau, nhưng ta đều biết rằng những hỗn độn bên trong họ không ầm ầm như vũ bão, mà giống như những cơn mưa phùn cứ nhè nhẹ đổ xuống hết từ ngày này đến ngày khác, hoặc như bầu trời xám xịt khi mưa đã ngừng mà vẫn chưa dứt cơn, lại có thể đổ nước lạnh từng giọt xuống bất kì lúc nào, nhẹ nhàng mà dai dẳng, chẳng biết đến khi nào mới ngớt.

Mình sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về cái kết cả cả ba câu truyện này, kể cả việc nó là HE, BE hay OE, bởi đối với mình, biết trước tính chất của cái kết cũng là spoil rồi, và đây là kiểu spoil mà mình ghét nhất. Tuy nhiên có một điều mà mình có thể nói, đó là đây đều là những cái kết thỏa mãn, thỏa mãn không phải theo kiểu “Và rồi tất cả bọn họ sống hạnh phúc bên nhau”, mà là thỏa mãn theo kiểu phù hợp với nội dung của câu truyện và với bàn đạp của các tình tiết. Tuy nhiên việc cái kết của chúng có động lại điều gì trong bạn không thì đó là tùy vào cảm nhận của bạn, cái này mình xin không có ý kiến.

Nhiêu đó chắc là đủ để diễn đạt hết những điều mình muốn nói khi ở trên đã đưa ra nhận xét rằng Calling You đã đủ để chạm tới trái tim mình. Đọc Calling You, mình không cảm thấy buồn, mình không cảm thấy não nề, đau nhói hay ủ rũ tâm trạng, lặng đi thơ thẩn vì bị tác động mạnh hay quá đỗi xúc động, không, mình không cảm thấy thế. Nhưng khi đọc Calling You, mình có cảm nhận được phần nào tâm trạng và những nỗi đau mà các nhân vật ôm trong mình, mình hiểu được phần nào những cơn mưa phùn mà họ phải đầu trần đứng dưới, và mình biết được phần nào những đợt gió thoảng se lạnh tạt qua da thịt trần trụi không áo ấm của họ. Đối với mình, không phải cứ là những câu chuyện buồn bã thê thảm chọc thẳng vào tim, nhấn chìm con tim xuống bão bùng tàn khốc mới là tác động đến trái tim, mà những câu chuyện buồn nhẹ nhàng, buồn mang mác, buồn trong một thứ sắc màu tái nhợt bủa vây quanh tim, chăng vào trong tim một đợt gió nhè nhè se se, thổi vào tim những giọt mưa nhỏ bé mà lạnh buốt, cũng đã là tác động đến trái tim rồi. Calling You là một tuyển tập của bầu không khí đó, là một bản nhạc du dương sâu lắng, với những giai điệu nhẹ nhàng, với những nốt nhạc không cách nhau nhiều dòng kẻ, là một bài hát có thể khiến con tim chợt lặng đi trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng cũng mang lại cảm giác vô cùng êm đềm.

Calling You là hoàn hảo. Calling You không có bất cứ một kẽ hở nào trong xây dựng cốt truyện và nhân vật. Calling You đã thể hiện vô cùng thành công sự sáng tạo mạnh mẽ lẫn bút lực vững vàng của Otsuichi.

Tuy nhiên, mình cũng không quá đề cao hay tâng bốc Calling You. Mình đánh giá Calling You 9/10, bởi vì xét cho cùng, mặc dù không có bất cứ một điểm nào để chê, song Calling You vẫn chưa phải là thể loại truyện bắt khớp với sóng não của mình nhất. Mình thích Calling You vô cùng, và mình đánh giá trong phạm vi của chính nó thì nó là hoàn hảo, bởi nó không có bất cứ một điểm nào mình có thể đòi hỏi nhiều hơn, bởi Otsuichi đã làm quả thành công rồi. Chỉ là, trong tâm thức của mình, điều mà mình thực sự hướng tới có một sự khác biệt khá lớn với Calling You, mà chắc là ai có quen biết lâu với mình hẳn sẽ biết, mình sẵn sàng đánh giá 10/10 cho tác phẩm nào và tuyên bố nó đã trở thành tượng đài trong tâm tưởng của mình.

Thế nhưng, đối với mình, Calling You vẫn là một điều vô cùng tuyệt vời mà mình đã không hề hối hận khi bỏ tiền ra mua về để được trải nghiệm nó một cách trọn vẹn nhất. Đây là một cuốn sách rất đẹp, đây là bộ ba câu truyện rất đẹp và rất đáng trân trọng, bởi chúng sâu sắc từ những nỗi lòng khó nói thành lời trong tim mỗi người. Hãy đọc nó một cách từ từ và từ từ cảm nhận chúng, rồi có thể bạn sẽ nhận ra một điều gì đó, ngộ ra một điều gì đó, hoặc thấm vào lòng được một điều gì đó. Tất nhiên cảm nhận là tùy mỗi người, có người sẽ cảm thấy thấm, có người không, nhưng nói thẳng là nếu bạn tìm đến Calling You đọc và chỉ chăm chăm vào việc ủa đến đoạn buồn chưa vậy, sao giờ mình vẫn chưa muốn khóc thế, buồn ở chỗ nào vậy, sao chẳng thấy buồn gì thế, thì thôi bỏ luôn đi đừng đọc nữa.

Điều cuối cùng mình muốn nói là một vấn đề liên quan đến hình thức của cuốn sách. Lần này mình đã preorder trên Fahasa, và chiếm được một xuất quà tặng bọc sách, và nó thực khiến mình cảm thấy vô cùng hối hận vì đã không biết đến bọc sách sớm hơn. Bọc sách đủ dày, đủ cứng cáp để bảo vệ hai lớp bìa của cuốn sách nhưng cũng đủ mỏng, đủ thanh thoát để không khiến cuốn sách bị gò bó. Phải nói là có thêm bọc sách mà mình yên tâm cực kì, cách vừa được bảo quản sạch sẽ, vừa đẹp lên biết bội phần. Có lẽ đây chỉ là vấn đề tâm lý với một người vừa nâng niu sách vừa trân trọng Calling You như mình, nhưng có thêm cái bọc sách này mà mình cảm giác lại càng muốn được bao bọc cuốn sách này, nâng niu lại càng muốn nâng niu, trân trọng lại càng muốn trân trọng, bởi câu truyện này đã trở nên vô cùng đẹp đẽ cả bên ngoài lẫn bên trong, và nó thật khiến mình không khỏi cầm lòng được.

Bài review dài dòng đến đây là hết. Sau Calling You, mình đã chính thức trở thành một độc giả hâm mộ của Otsuichi, và nhất định sách của Otsuichi mình sẽ mua về không chần chừ. Sau Zoo, và sau Calling You, nếu bạn nào có để ý tình hình xuất bản sách hiện nay thì sẽ biết, tiếp theo sẽ là GOTH. Mình rất hóng tới ngày có thể rước GOTH về nhà, và khi nào đọc xong nhất định mình sẽ review tiếp.

Mua sách Calling You ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Calling You” khoảng 37.000đ đến 41.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Calling You Tiki” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Calling You Shopee” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Calling You Fahasa” tại đây

Đọc sách Calling You ebook pdf

Để download “sách Calling You pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

[Cong1]

Xem thêm

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *