Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

Giới thiệu sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu – Tác giả Quan Đông Dã Khách

Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

“Tôi muốn kể cho bạn nghe những câu chuyện vừa hàm súc vừa khúc chiết, như rượu ướp lạnh lúc ba giờ sáng, như câu ca dao được lặp đi lặp lại trong những đêm thao thức, cất chứa trong lòng, ẩn giấu vào dòng thời gian.”

“Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu” là thứ rượu thơm ngọt mà chóng đưa người vào cơn say váng vất. Không phải chút ý tứ dè dặt buổi đầu, cũng chẳng mang hồi hộp ngày tương ngộ, tác phẩm chứa đựng những cảm tình sâu sắc, những sóng bước bền bỉ dài lâu – tất cả hiện hữu trong từng phút giây đang sống. Hóa ra, tình cảm lâu bền chẳng phải vì mong chờ tương lai hay ngưỡng vọng về quá khứ, mà chính là “cùng chung gian khổ, cộng hưởng niềm vui”, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, luôn kề vai sát cánh.

“Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu” của Quan Đông Dã Khách bao gồm mười bốn câu chuyện kể về tình yêu của những con người ở khắp mọi nơi mà tác giả đã từng được nghe, được chứng kiến. Những con người trong 14 câu chuyện đều có một tình yêu chân thành, mãnh liệt nhưng vì nhiều nguyên nhân nên họ không thể ở cùng nhau hoặc phải chấm dứt trong nuối tiếc. Qua đó, tác giả muốn nhắn nhủ với độc giả nhiều điều về tình yêu, về sự gặp gỡ và chia ly.

Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu
Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

1. Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu
  • Mã hàng 8936066688338
  • Tên Nhà Cung Cấp 1980 Books
  • Tác giả: Quan Đông Dã Khách
  • Người Dịch: Nhất Lam
  • NXB: NXB Thanh Niên
  • Trọng lượng (gr): 480
  • Kích Thước Bao Bì: 20.5 x 14 cm
  • Số trang: 376
  • Hình thức: Bìa Mềm

2. Đánh giá Sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

Đánh giá Sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu
Đánh giá Sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

1 Duyên gặp gỡ có lẽ do ông trời sắp đặt, nhưng sự lựa chọn gắn kết lại nằm ở mỗi người. Người lướt ngang đời ta như một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm lạ, nhưng có thể ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại người ấy nữa; người chọn ở cạnh ta đem theo hai chữ “cả đời”, nhưng ngờ đâu, sóng gió ập tới, cũng kéo đi; còn người nguyện cùng ta trải bao gian khổ, kề vai sát cánh đến cuối đời là người ta may mắn có được. Hợp-tan vốn dĩ là lẽ tự nhiên, hãy coi đó là lẽ vô thường để cuộc đời thêm phần an yên. Thời khắc của cuộc gặp gỡ sau này, hy vọng bạn có thể trân trọng nhiều hơn, vì biết bao giờ mới có thể gặp lại…. Buồn….Nhưng có lẽ điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu, vì chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông cả..

2 Tôi đã kết thúc một đoạn tình cảm dài sau 2 năm gắn bó. Một cách tình cờ, cuốn “Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu” của Quan Đông Dã Khách chạm vào cảm xúc của mình, cũng đúng vào thời điểm tôi cần một người bạn tâm tình. Nhớ lại những tháng ngày đã qua, trước đây còn cảm thấy tiếc nuối, nhưng hôm nay lại có thể cảm thấy bình thản như thường; trước đây muốn níu giữ, nhưng bây giờ lại muốn buông tay. Thế gian có bao nhiêu người si tình, thì có bấy nhiêu chấp niệm. Những chuyện trên đời, đến bây giờ vẫn khó có thể giải thích rõ ràng, đến đúng thời điểm tự nhiên sẽ kết thúc. Mỗi cuộc gặp gỡ đều có nguyên do của nó. Nghĩ lại cũng thấy có chút hối tiếc, nhưng cái đã qua thì hãy để cho qua, đó chính là một cuộc sống an nhiên.

3 Duyên gặp gỡ có lẽ do ông trời sắp đặt, nhưng sự lựa chọn gắn kết lại nằm ở mỗi người. Người lướt ngang đời ta như một cơn gió nhẹ mang theo hương thơm lạ, nhưng có thể ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại người ấy nữa; người chọn ở cạnh ta đem theo hai chữ “cả đời”, nhưng ngờ đâu, sóng gió ập tới, cũng kéo đi; còn người nguyện cùng ta trải bao gian khổ, kề vai sát cánh đến cuối đời là người ta may mắn có được. Hợp-tan vốn dĩ là lẽ tự nhiên, hãy coi đó là lẽ vô thường để cuộc đời thêm phần an yên. Thời khắc của cuộc gặp gỡ sau này, hy vọng bạn có thể trân trọng nhiều hơn, vì biết bao giờ mới có thể gặp lại…. Buồn….Nhưng có lẽ điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra đâu, vì chẳng ai tắm hai lần trên một dòng sông cả.

4 Mình đã đọc hết và còn mua thêm một cuốn tặng bạn. Conbo Quan Đông Dã Khách trọn bộ ạ. Nhưng bản này in đẹp hơn một chút. Nhưng nhiều tiếc nuối wooo . Man mác Vào một hôm nào đó, cũng muốn ngồi lại, cụng ly mà kể về câu chuyện của chính mình.

5 Nội dung rất hay, cảm giác như đang được thủ thỉ một vài câu chuyện, một vài cảm giác từ tiếc nuối, hối hận cho đến hi vọng. Cảm ơn tác giả.

Review sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

Review sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu
Review sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu

CHƯƠNG 1: VÁY HOA CỦA XUÂN THẢO

Thời gian mãi mãi không dừng lại, hệt như chúng ta không bao giờ nắm giữ được thời gian. Ngoài cửa sổ có mây trắng bay, trong phòng có tiếng tủ lạnh làm đá, có con mèo già đang ngủ, tôi đột nhiên nhớ tới người thích mặc váy hoa kia. Cô ấy tên là Xuân Thảo, không biết bây giờ có còn ai dẫn cô đi xem cá heo nữa hay không?

Trước giờ tôi vốn không thích đi máy bay, tuy rằng nó rất tiện, nhưng chỉ cần có thời gian, tôi vẫn thích ngồi tàu hỏa đi đây đi đó như cũ. Nhưng bây giờ, thật sự rất khó để có thể nhìn thấy một đoàn tàu xanh biếc. Nếu không phải vì đi tàu quá chậm, tôi vẫn muốn cả đời có thể du lịch bằng tàu hỏa.

Mấy năm trước, tôi đã lên một chuyến tàu đến Phượng Hoàng Cổ Trấn.

Có một buổi tối, tôi ngồi viết phần đầu tiên của kế hoạch tổ chức sự kiện. Bên ngoài trời đổ mưa rất to, tôi đã làm việc liên tục suốt một tháng, bởi vì sắp đến kỳ nghỉ rồi, mà tôi lại vừa nhận được một dự án phức tạp. Ngay khi tôi quyết định thức đến tận sáng để làm cho xong việc thì máy tính xách tay bất ngờ bị hỏng. Nhìn màn hình máy tính xanh ngắt phản chiếu khuôn mặt phờ phạc vì thức cả đêm của mình, tôi đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều trở nên tẻ nhạt vô vị. Nếu không phải đang ở tầng trệt, thì lúc đó tôi thật sự đã kích động đến mức muốn đẩy cửa sổ ra mà nhảy xuống dưới.

Đôi khi, con người ta sẽ bất ngờ suy sụp. Loại suy sụp này hoàn toàn không có lý do, có thể xảy đến trong khoảnh khắc đậu xe, cũng có thể là trong giây phút đi trên đường.

Nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, giọng nói thúc giục tôi “trốn chạy” trong lòng càng lúc càng lớn. Tôi đứng dậy châm một điếu thuốc, mở điện thoại di động đặt chuyến tàu sớm nhất. Vốn định cuối năm mới đi Phượng Hoàng Cổ Trấn, nhưng đột nhiên lúc đó tôi lại không muốn đợi thêm một giây nào nữa. Sau khi đặt xong vé, tôi mở máy tính lên lần nữa, viết một lá đơn từ chức, gửi cho bộ phận nhân sự của công ty rồi đi ngủ.

Thời điểm đó, Phượng Hoàng Cổ Trấn vẫn chưa thu vé vào cửa, người đến tham quan cũng không đông như hiện tại. Bây giờ, tuy đá dưới chân vẫn là đá của năm xưa, đường phố cũng là đường phố của năm xưa, nhưng không khí và con người đã không còn thuộc về năm xưa nữa rồi. Những điều tốt đẹp của thế gian vốn ngắn ngủi, thật không ngờ, ngay cả phong cảnh cũng thế.

Tàu đi Phượng Hoàng Cổ Trấn không chậm, nhưng cũng mất vài giờ. Nhiều người hẳn là đã cùng nhau làm những điều như thế này trên tàu hỏa: ngắm nhìn phong cảnh hai bên đường, cùng nhau nói chuyện phiếm, vô tình khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Mùi vị khói lửa của nhân gian, ngoài chợ ra, thì chỉ có trên tàu hỏa.

Vé của tôi là vé ngồi gần cửa sổ, xác suất mua được vé loại này còn thấp hơn xác suất trúng xổ số, điều đó khiến tôi thật hào hứng. Khi ấy, phần mềm đặt xe không có nhiều lựa chọn như bây giờ, bạn có thể chọn chỗ ngồi, nhưng chỗ gần cửa sổ hay gần lối đi thì lại hoàn toàn dựa vào may mắn của bạn.

Vừa ngồi vào ghế chưa được bao lâu, bác gái bên cạnh tôi trông như đã bị say tàu. Nhìn dáng vẻ mấy lần muốn nói lại thôi của bác ấy là tôi hiểu ra ngay, bác ấy muốn đổi chỗ với tôi. Tôi cảm thấy không sao cả, để bác ấy thoải mái hơn khi dựa vào cửa sổ, thì sẽ tốt hơn là để bác ấy ói bên cạnh tôi. Tôi đứng dậy nói với bác ấy một tiếng, bác liền vội vã đứng lên cảm ơn, tốc độ hành động khiến tôi khó mà tin được người này vừa rồi vẫn còn đang say tàu.

Ngồi vào chỗ không lâu, tàu đã đến ga kế tiếp. Vì tàu dừng khá lâu nên tôi xuống ga hút một điếu thuốc, đến lúc lên tàu lại thì phát hiện chỗ của mình đã bị một cô gái tóc ngắn mặc váy hoa liền thân ngồi mất. Vốn dĩ tôi không giỏi bắt chuyện với người khác, nên dù người đó chiếm chỗ của tôi, tôi cũng không biết phải mở lời thế nào. Thế là sau khi tàu chạy, tôi chỉ có thể đứng bên cạnh cô gái đó.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi như thể đang nhìn một kẻ lập dị, trong ánh mắt tràn đầy sự nghi hoặc và khó hiểu: xung quanh có rất nhiều chỗ, vì sao tôi cứ đứng im bên cạnh cô ấy? Tôi mỉm cười lúng túng, đưa cho cô ấy xem vé tàu trong tay tôi, lần này đến lượt cô ấy cười ngại ngùng, mặt hơi đỏ lên. Ngay lúc cô ấy muốn đứng dậy, một mùi thuốc Đông y chợt thoảng qua. Tôi cúi đầu nhìn xuống, nhanh chóng thấy một miếng cao dán to trên mu bàn chân của cô ấy. Có lẽ là cô bị đau chân, đi lại bất tiện.

Ngay lập tức, tôi đè vai cô ấy lại, nói không sao, đứng một lúc cũng không có vấn đề gì. Cô liên tục nói rằng cô không cố ý chiếm chỗ của tôi, chỗ của cô ấy ở tận mấy toa sau, nhưng cô thật sự không đi nổi nữa, nhìn thấy ở đây có một chỗ trống nên mới ngồi tạm xuống trước. Cô ấy đưa vé của mình cho tôi, bảo tôi nếu đứng mỏi chân thì có thể đến mấy toa phía sau tìm chỗ đó ngồi. Tôi thấy tàu còn phải chạy thêm mấy tiếng nữa mới đến nơi nên cũng không vội tìm chỗ, liền nói với cô ấy, lát nữa tôi sẽ đến đó, mỗi ngày đi làm tôi đều đã ngồi đến kiệt sức, nên muốn rèn luyện một chút.

“Anh đi đâu thế? Sao không thấy anh mang theo hành lý?” Cô gái hỏi tôi.

“Phượng Hoàng Cổ Trấn. Vội vàng lên đường, cho nên không kịp thu dọn hành lý. Còn cô?”

“Anh nhìn vé trong tay anh thử xem, cùng điểm đến với anh.” Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua vé tàu trong tay, quả nhiên là cô xuống cùng ga cuối với tôi.

Một lúc lâu sau, ngay khi tôi chuẩn bị cầm vé đi tìm chỗ ngồi, thì cô đột nhiên kéo tay áo tôi. Tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, cô nói: “Từ sáng đến giờ tôi vẫn chưa ăn gì, định đến nhà ăn tìm chút gì đó, nhưng hai ngày trước chân tôi vừa mới bị đập vào ghế, tôi sợ mình không qua đó nổi. Anh có thể dìu tôi đến chỗ nhà ăn không?”

Tôi đồng ý, rồi đưa tay xuống đỡ cô ấy lên. Có lẽ do tôi dùng sức quá mạnh, hoặc có thể do cô ấy quá nhẹ, thế là trông cô như thể bị tôi mạnh mẽ xách lên. Tôi cười xấu hổ, còn cô thì cười khanh khách.

Mặc dù người ở trên tàu thưa thớt, nhưng với tốc độ đi bộ của cô ấy, chúng tôi vẫn mất đến hơn mười phút mới đến được nhà ăn. Lúc đến nơi, đầu cô đã ướt đẫm mồ hôi, bởi vì đang là mùa hè nên bên trong toa tàu khá nóng, điều hòa nhiệt độ cũng không làm mát đủ. Nhưng may thay, lúc đó lại có cơn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, vô tình thổi tung vài sợi tóc của cô bay bay trước mắt tôi, mang theo một mùi hương nhàn nhạt vô cùng đặc biệt, cảm giác như có như không.

Sau khi ngồi xuống, tôi liền hỏi: “Xin hỏi cô dùng loại nước hoa nào thế?” Cô ấy cười, đáp rằng đây là nước hoa cô ấy tự làm, rồi lấy một chai nhỏ trong suốt từ trong túi ra đưa cho tôi: “Đây, tặng anh một chai, tôi còn rất nhiều.”

Tôi nhìn đi nhìn lại cái chai trong tay, quả thật là một cái chai tinh xảo. Tôi xịt một ít vào không khí, đưa tay ra hứng lấy, rồi lại đưa tay lên mũi ngửi, loại mùi thơm hoa cỏ nhàn nhạt như có như không này thật khiến người ta say đắm, ấn tượng khó phai.

“Xin chào, tôi tên là Xuân Thảo.”

“Thật là một cái tên hay.” Tôi cười đáp lại.

Xuân Thảo bảo tôi cứ về chỗ trước đi, cô ấy ăn cơm xong sẽ tự mình quay về. Tôi nói: “Với cái chân này của cô, tự đi về chắc cũng phải hết cả tiếng đồng hồ ấy chứ. Đúng lúc tôi cũng chưa ăn cơm, chúng ta cùng ngồi ăn đi. Để cảm ơn cô đã tặng nước hoa cho tôi, bữa này để tôi mời.” Xuân Thảo le lưỡi một cái: “Thế thì ngại quá, lại để anh trả tiền.”

Sau một hồi tìm hiểu tôi mới biết, lần này Xuân Thảo đến Phượng Hoàng Cổ Trấn là để hoàn thành tâm nguyện của một người bạn lâu năm. Xuân Thảo là một thợ xăm. Điều này khiến tôi không khỏi bất ngờ, bởi trong ấn tượng của tôi, hầu hết thợ xăm đều ăn mặc rất phong cách, trên người cũng phủ đầy hình xăm, nhưng da của Xuân Thảo lại sạch sẽ, không hề có một hình xăm nào. Tôi hỏi cô ấy: “Sao trên người cô không có hình xăm?”

Xuân Thảo vươn cánh tay ra: “Ai nói tôi không có hình xăm?” Thì ra phía bên trong cánh tay của cô ấy có một hình xăm nhỏ, vô cùng nhỏ, là một chữ tiếng Anh cách điệu, tôi loáng thoáng nhìn thấy đó là hai chữ cái “XK”. Tôi hỏi cô ấy hình xăm này có ý nghĩa đặc biệt gì không. Xuân Thảo chỉ im lặng mỉm cười. Sau đó, có vài sinh viên trẻ tuổi ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, họ cùng nhau đánh tú lơ khơ, hỏi tôi và Xuân Thảo có muốn chơi chung không. Tôi nhìn về phía Xuân Thảo, cô ấy gật gật đầu.

Đường đi tuy dài, nhưng không tính là gian nan. Sau hơn hai tiếng chơi bài, tôi chỉ thắng được 24 tệ, còn Xuân Thảo đã thắng được hơn 100 tệ. Thật khó tin là cô chơi bài giỏi như vậy. Tôi hỏi cô có bí quyết gì, Xuân Thảo chỉ cười ha ha: “Làm gì có bí quyết, tất cả đều dựa vào may mắn cả.”

Sau khi tàu dừng bánh, tôi giúp Xuân Thảo xách hành lý ra cổng nhà ga, chúng tôi vừa ra đến cổng thì bạn của cô ấy cũng vừa đến đón. Trước khi từ biệt, chúng tôi trao đổi số điện thoại di động. Xuân Thảo nói cô ấy sẽ ở đây thêm vài ngày, một là để đợi vết thương lành, hai là đã bận rộn lâu rồi nên muốn nghỉ ngơi, bảo tôi có thời gian thì đến rủ cô ấy đi chơi.

Đó là lần đầu tiên tôi đến Phượng Hoàng Cổ Trấn, thế ngoại đào nguyên dần dần mở ra khiến cho một người suốt ngày quanh quẩn ở phố thị như tôi không thể kìm nén được sự phấn khích. Sau khi từ biệt Xuân Thảo, tôi đi lòng vòng rất lâu trong trấn, nhìn thấy hai con chó, một con mèo và vài tốp du khách. Cuối cùng, tôi tìm bừa một khách sạn để ở, buổi tối thì tìm một quán bar để giết thời gian.

Một tuần sau, khi tôi đang nằm trên tầng gác mái xem một bộ phim điện ảnh thì Xuân Thảo gọi đến. Tôi nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia rất ồn ào, nhưng tôi vẫn nghe được lời Xuân Thảo nói: “Anh đang ở đâu? Buổi tối có thời gian đi chơi với tôi không? Tôi đến đón anh.”

“Có chứ, tôi đã nằm dài cả một ngày rồi, cô mau đến đưa tôi đi đi.”

“Vậy anh đợi tôi, tối nay tôi đến giải cứu anh ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này.” Sau khi cúp điện thoại, tôi lập tức đi tắm, sau đó ngồi đợi Xuân Thảo đến đón tôi đi chơi.

Lúc gặp lại Xuân Thảo, tôi thấy vết thương ở chân của cô ấy đã không còn gì đáng ngại, tuy chưa thể bước đi như bay, nhưng đã tiến triển hơn nhiều so với lần trước, thậm chí còn có thể vừa đi vừa nhảy. Tôi nói, cô phải cẩn thận, đừng khiến chân mình bị thương nữa. Cô ấy đáp, cô ấy đã ngồi cả một tuần lễ rồi, hôm nay là ngày đầu tiên được đặt chân xuống đất, nên không khống chế được mà nhảy nhót một chút. Nơi Xuân Thảo dẫn tôi đến là một quán ăn, chủ quán là bạn của cô ấy, cô ấy gọi anh chủ là lão Lưu.

Chuyến đi đến Phượng Hoàng Cổ Trấn này của Xuân Thảo chính là vì chàng trai đó. Tôi len lén hỏi cô ấy: “Sao thế? Giữa cô và anh Lưu đây có chuyện gì sao?”

Xuân Thảo vỗ nhẹ tôi một cái rồi nói: “Ai với ai chứ? Đây là một người bạn thân lâu năm của tôi. Bạn gái anh ấy vừa mới mất tháng trước, nên anh ấy đặc biệt đến tìm tôi, nhờ tôi xăm chân dung bạn gái lên người cho anh ấy.”

“Thật ngại quá, tôi thật sự không biết chuyện.” Tôi vội vàng xin lỗi.

“Không sao, anh ấy không để ý đâu. Bạn gái anh ấy đã bệnh nhiều năm, anh ấy cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng một người ở bên cạnh mình lâu như thế, đột nhiên mất đi, nhất thời khiến người ta có chút không thích ứng được.”

Lão Lưu thoạt nhìn chừng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông trung niên rất chững chạc, nhưng không hề có cảm giác già nua. Anh chào hỏi rồi mời tôi vào nhà. Anh nghe nói tôi quen biết Xuân Thảo trên đường đi du lịch, lại từng giúp đỡ cô ấy rất nhiều lúc trên tàu, liền vội vàng cảm ơn tôi. Tôi gật đầu bảo mình chỉ làm việc nên làm, không có gì đáng nhắc đến. Đồ đạc trong phòng vừa nhìn liền biết đã được chủ nhân dày công sắp xếp. Trên chiếc bàn ở đằng xa có một tấm ảnh, có lẽ là bạn gái của anh ấy, một cô gái điềm đạm nho nhã.

Xuân Thảo nhận ra tôi chăm chú nhìn bức ảnh đó thì bảo đây là ảnh chụp mấy năm trước, nhưng sau đấy bệnh tật dày vò chị ấy đến kiệt quệ, dù vậy lão Lưu vẫn như cũ, không rời không bỏ chị. Tôi hỏi Xuân Thảo, bọn họ rất yêu nhau sao. Xuân Thảo đáp: “Nói một cách chính xác, bọn họ chưa từng ở bên nhau. Khi còn ở trên ghế nhà trường, lão Lưu thầm mến chị ấy, nhưng chị ấy thì không. Sau này hai người lại chia cách hai nơi. Chị ấy đã kết hôn rồi, nhưng sau khi chị đổ bệnh, người chồng đã ly dị với chị ấy. Lúc đó lão Lưu vẫn còn độc thân, sau khi biết chuyện đã chủ động nhận phần chăm sóc chị. Một lần chăm sóc, chính là mười năm.”

“Bây giờ mà vẫn còn có người si tình như vậy. Thật hiếm thấy.” Tôi bùi ngùi cảm thán.

“Anh nói cũng đúng, rất nhiều người đều cảm thấy làm vậy không đáng. Anh ấy tuấn tú lịch sự, điều kiện cũng không tệ, nhưng lại vì một cô gái mà bỏ qua hết mọi thứ của cả đời này. Nghe nói lúc lâm chung, chị ấy đã nắm lấy tay anh ấy mà nói, kiếp này chị nợ anh ấy, kiếp sau nhất định sẽ trả lại cho anh.”

Tôi không lên tiếng nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nó không đáng, lại không biết nó không đáng ở đâu. Với lão Lưu, có lẽ tất cả những việc anh làm đều đáng giá, nhưng trong mắt người khác, mọi thứ chỉ là hành động ngu ngốc. Nếu như cô gái kia, vào lúc lâm chung, cho dù là lừa dối lão Lưu cũng được, nói một câu “Đã từng yêu anh”, thì thật tốt. Nhưng đối với con người, đoạn tình cảm nào cũng là những ký ức không thể thay thế. Có lẽ mấy năm vừa qua được chăm sóc cô gái đó, lão Lưu đã cảm thấy may mắn lắm rồi.

Rời khỏi quán ăn, tôi và Xuân Thảo cùng nhau đi bộ về, cô ấy nghỉ tại một homestay cách nơi tôi sống không xa. Xuân Thảo hỏi tôi đang làm công việc gì, tôi nói cho cô ấy biết nghề tay phải của tôi là tổ chức sự kiện, còn nghề tay trái là nhà văn, lấy bút danh Mã Tự. Xuân Thảo lại hỏi tôi đã xuất bản được những cuốn nào rồi, tôi nói tôi còn chưa có cơ hội xuất bản sách, chỉ là viết một số tác phẩm rồi đăng lên mạng. Xuân Thảo im lặng vài giây rồi nói, tôi sẽ kể cho anh nghe chuyện của tôi, nếu như có thể, hy vọng anh sẽ viết nó ra, xem như tôi cho bản thân mình một câu trả lời. Tôi nói đương nhiên có thể, chỉ cần cô sẵn lòng.

Cứ như vậy, hai chúng tôi đi tìm một góc yên tĩnh. Ký ức ngày hôm đó còn đọng lại mãi. Một cây cầu cong cong, bên dưới có nước chảy, xung quanh có người qua, xa xa còn có tiếng chó sủa. Xuân Thảo nói, khi cô ấy kể chuyện, đừng vặn hỏi cô sau đó chuyện thế nào, hãy xem như đây là một câu chuyện của người khác, đừng hiếu kỳ, đừng thắc mắc. Tôi gật gật đầu, nói rằng tôi tôn trọng kết thúc của mọi câu chuyện, cho dù có cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

30

/ 3 /

Xuân Thảo tốt nghiệp Đại học Giao thông Thượng Hải. Ước mơ của cô là trở thành giáo viên hoặc quản lý chuyên nghiệp cho một công ty nước ngoài. Từ khi còn đi học, cô đã là “con nhà người ta” mà người khác hay nhắc đến. Có lẽ do lớn lên trong sự khen ngợi, hoặc do thật sự quá ưu tú, nên trong lòng Xuân Thảo không khỏi sinh ra vài phần kiêu ngạo, vài phần nổi loạn. Chính vào lúc đó, Xuân Thảo và Hướng Khải đã gặp nhau. Họ lần đầu gặp gỡ trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hướng Khải đang ngồi trong góc, cao ráo, mạnh mẽ, hoàn toàn tách biệt với những người xung quanh. Xuân Thảo lén lút hỏi bạn mình đó là ai, người bạn này mỉm cười nói: “Là anh trai mình. Anh đi bộ đội đã nhiều năm, gần đây có kỳ nghỉ phép nên về nhà chơi, vài ngày nữa sẽ quay lại quân ngũ. Đúng lúc hôm nay lại là sinh nhật mình, nên bảo anh ấy đến luôn.”

Xuân Thảo đã gặp qua rất nhiều nam sinh trong trường, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nam sinh như Hướng Khải. Thế gian sao lại có người sáng láng như vậy chứ? Tư thế ngồi của Hướng Khải có phần kỳ lạ, lưng thẳng đứng, hai chân mở ra, hai tay đặt trên hai đầu gối. Cô nhìn một hồi, cảm thấy anh vừa đẹp trai lại vừa buồn cười, liền đi đến hỏi: “Anh ngồi thế này không thấy mỏi sao?”

“Không mỏi.” Hướng Khải hờ hững trả lời cô, thậm chí không hề đưa mắt nhìn cô một cái.

Đối với một Xuân Thảo trước giờ luôn được nam sinh theo đuổi, chuyện này thật vô cùng xấu hổ. Cô lập tức xoay lưng về phía Hướng Khải, tỏ vẻ giận dỗi không để ý đến anh nữa. Nhưng đôi lúc, cái cảm giác không thể nói rõ trong lòng này khiến người ta như bị nghiện. Kể từ khi Xuân Thảo nhìn thấy Hướng Khải vào tối hôm đó, hình bóng anh cứ mãi xuất hiện trong tâm trí cô. Cô không gọi tên cảm giác này là gì, chỉ là rất muốn gặp anh thêm một lần, cho dù chỉ nhìn thôi cũng được.

Bởi vậy mà Xuân Thảo không ít lần rủ bạn mình đi ăn. Thường xuyên qua lại, người bạn này cũng phát hiện ra, hỏi cô, có phải cậu thích anh trai mình không. Xuân Thảo không nói đúng mà cũng chẳng nói sai, chỉ lặng lẽ đỏ mặt. Người bạn lại rất thẳng thắn, trực tiếp gọi điện thoại bảo Hướng Khải cùng đi mua sắm với các cô. Chưa đến mười phút sau, anh đã xuất hiện. Nói là đi mua sắm, nhưng thực chất là đi theo để xách đồ.

Thử đồ được nửa tiếng, người bạn này liền nói với Hướng Khải rằng mình có hẹn phải đi xem phim với bạn nên về trước, dặn anh tiếp tục đi mua sắm với Xuân Thảo, sau khi mua xong thì nhớ đưa Xuân Thảo về nhà. Cứ như vậy, Xuân Thảo và Hướng Khải lần đầu tiên chính thức ở riêng với nhau. Có lẽ do Hướng Khải thật sự đã ở trong quân đội quá lâu, nên suốt đường đi anh không nói lấy một câu, đưa túi đồ cho anh thì anh cầm lấy, không than khát, không than mệt.

Xuân Thảo thực sự không chịu nổi nữa, xoay người hỏi Hướng Khải: “Anh chưa bao giờ đi mua sắm với con gái sao?”

“Chưa.” Hướng Khải trả lời rất dứt khoát.

“Vậy anh có biết dỗ con gái vui vẻ không?”

“Tại sao anh phải dỗ em vui vẻ?” Hướng Khải khó hiểu hỏi.

“Em là con gái, anh phải dỗ em vui vẻ.”

“Em cho anh một lý do.”

“Không có lý do gì cả.”

“Nếu đã không có lý do, vậy anh không cần phải dỗ em vui vẻ.”

Về sau, Xuân Thảo kể là mỗi lần nhớ đến đoạn đối thoại ngốc nghếch đó, cô đều cười như điên. Hướng Khải ngay cả yêu đương còn chưa từng trải qua, thì nói gì đến việc từng xem những bộ phim thần tượng. Với cô, Hướng Khải như một tờ giấy trắng, còn tình yêu của Xuân Thảo dành cho Hướng Khải thì giống như hoa cỏ mùa xuân, mọc khắp đất trời, không có bất kỳ lý do và quy luật nào cả.

Hướng Khải chỉ được nghỉ phép về thăm người thân một tuần. Khi Xuân Thảo biết tin ngày mai Hướng Khải phải trở về quân ngũ, cô đã sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa, nhất là sau khi tốt nghiệp. Cô cũng không biết tương lai mình sẽ đi về đâu, nên quyết định ngày hôm sau cùng bạn ra sân ga tiễn anh. Bạn của Xuân Thảo đương nhiên hiểu rõ tâm tư của cô, nhưng vẫn khuyên can cô vài câu, nói anh trai mình là đồ đầu đất, hoàn toàn không hiểu tình yêu nam nữ, để Xuân Thảo hết hy vọng.

“Nhưng tình cảm, nếu như có thể dễ dàng buông bỏ như vậy thì đã tốt rồi.” Nói đến đây, Xuân Thảo nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên nở một nụ cười, lấy một bao thuốc lá Hoàng Hạc Lâu[1] từ trong túi ra, quen tay đưa cho tôi một điếu.

Tôi có chút kinh ngạc: “Cô hút thuốc à?”

“Sao thế? Ai quy định tôi không thể hút thuốc?” Xuân Thảo hỏi ngược lại.

“Không phải, tôi nhìn cô không giống một người hút thuốc.” Tôi giải thích.

Xuân Thảo nói: “Người anh nhìn thấy, từ trước đến giờ chưa bao giờ là tôi.”

Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không còn chỗ cho một ai khác nữa.

Xuân Thảo đã được ở bên Hướng Khải như mong muốn. Cô nói rằng từ trước đến giờ cô chưa bao giờ hạ thấp bản thân cầu xin một ai, chỉ có duy nhất Hướng Khải mới khiến cô muốn mình bé lại như hạt bụi giữa trần gian.

Ở nhà ga, Xuân Thảo chạy đến bên cạnh Hướng Khải, nhỏ giọng thì thầm: “Em rất thích anh, anh có thể làm bạn trai em không?”

“Không.” Hướng Khải nhanh chóng trả lời.

“Tại sao? Anh có người trong lòng rồi sao?”

“Không.”

“Vậy tại sao không cân nhắc một chút?”

Đó là lần đầu tiên Xuân Thảo thấy Hướng Khải trầm lặng, hơn nữa giọng của anh cũng không còn lạnh lùng như trước nữa. Anh chỉ để lại một câu, “Bạn trai của một cô gái, nên ở bên cạnh cô gái đó”, rồi lên tàu.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Xuân Thảo đã biết Hướng Khải chính là người mà cô đang tìm kiếm. Người trong quân đội không thể sử dụng điện thoại di động, dù cô có gọi bao nhiêu cuộc cũng không thể tìm được anh, bởi vì anh luôn phải ra ngoài, không đi huấn luyện thì cũng đi chấp hành nhiệm vụ. Xuân Thảo chỉ có thể viết thư, nhưng Hướng Khải không bao giờ hồi âm. Khi Xuân Thảo viết bức thư thứ mười lăm, cô đã nói với anh, đây là lá thư cuối cùng của em, cho dù em có thích anh, thì cũng không thể thích một cái bóng.

Em có thể hái được sao trời, gom được mây xanh, nhưng lại không thể chạm vào anh.

Sau khi bức thư này gửi đi được bốn ngày, Hướng Khải gọi điện thoại cho Xuân Thảo. Anh nói trong điện thoại: “Chúng ta yêu nhau đi.”

Xuân Thảo liền chất vấn: “Thế sao anh không hồi âm những bức thư trước đây của em? Ngó lơ em lâu như thế là có ý gì?”

Hướng Khải nói: “Chúng ta một năm gặp nhau chẳng được mấy lần, em yêu đương với anh, còn không bằng em độc thân. Anh nghĩ thôi cứ mặc kệ, loại yêu thích thoáng qua này, qua một thời gian, em sẽ từ từ quên anh thôi.”

Xuân Thảo hỏi lại: “Thế nhưng anh không ngờ em lại là một cô gái bướng bỉnh như thế đúng không?”

“Đúng, anh không ngờ em có thể kiên trì lâu đến vậy. Chưa từng có ai thích anh, nên anh không biết phải làm sao.”

“Vậy tại sao bây giờ anh lại muốn yêu em?”

“Vì em nói đó là bức thư cuối cùng của em, anh có hơi hoảng hốt.”

“Ngoài hoảng hốt ra, anh không còn bất kỳ suy nghĩ nào khác sao?” Xuân Thảo bị đầu óc chậm chạp của anh chọc cười.

“Anh nghĩ là anh cũng thích em. Mỗi bức thư em viết cho anh, anh đều đặt dưới gối. Mỗi câu em nói, anh đều nhớ kỹ. Anh chưa từng thích ai, nên không biết phải yêu đương thế nào, anh không biết phải làm sao mới có thể khiến em vui vẻ, anh cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến em cảm thấy yêu anh tốt hơn yêu người khác. Anh không biết gì cả, nên anh rất hoảng hốt.”

“Anh đúng là đồ đầu đất.” Ở đầu dây bên kia, Xuân Thảo đã sớm lệ rơi đầy mặt. Xuân Thảo nói, sau này ai mà nói Hướng Khải là đồ đầu đất, cô sẽ liều với người đó. Anh rõ ràng là người đàn ông lãng mạn nhất thế giới. Những lời này, cho dù là ai nghe thấy, cũng đều sẽ cảm động đến phát khóc.

Xuân Thảo nói tiếp: “Sau này anh phải dẫn em đi xem cá heo, em thích cá heo nhất, anh nhất định phải dẫn em đi xem.”

Hướng Khải nói qua điện thoại: “Được, em muốn xem cái gì, anh đều dẫn em đi xem.”

Lần đó, Hướng Khải phải khó khăn lắm mới tìm được cơ hội gọi cho Xuân Thảo. Từ sau khi bắt đầu yêu đương, hai người phải đến một năm chưa gặp mặt, phương thức liên lạc chỉ gói gọn trong thư tay và vài cuộc điện thoại. Thấy bạn bè xung quanh mình có bạn trai ở bên, cho dù xa nhau cũng có thể gọi video call nói chuyện phiếm, Xuân Thảo mới có thể cảm nhận được ý nghĩa sâu xa trong câu nói trước kia của Hướng Khải, “Em yêu đương với anh, còn không bằng em độc thân.”

Mặc dù Xuân Thảo cảm thấy tủi thân, nhưng cô sẽ không nói cho Hướng Khải biết, bởi nếu cô đã chọn yêu anh, cô nên chấp nhận chuyện này. Về sau có người theo đuổi Xuân Thảo, cô chỉ nhẹ nhàng nói, tôi có bạn trai rồi, đối phương hỏi bạn trai cô ở đâu, cô nói anh ấy đang bảo vệ Tổ quốc.

Kể đến đây, Xuân Thảo đã hút hết hơn nửa hộp thuốc lá.

Tôi hỏi Xuân Thảo: “Sau đó hai người thế nào?”

Xuân Thảo nói: “Anh đã đồng ý với tôi, không hỏi sau này.”

Tôi nói: “Được, tôi không hỏi. Chỉ là vì sao cô luôn mặc váy hoa nhí? Rất thích váy này sao?”

Xuân Thảo gật đầu, sau đó nói: “Anh giúp tôi kéo dây khóa phía sau váy xuống đi.”

Tôi bảo: “Để người khác nhìn thấy thì không hay đâu.”

Xuân Thảo cao giọng: “Kéo xuống.”

Sau khi tôi kéo dây khóa phía sau váy xuống, dưới ánh đèn lờ mờ, tôi đã thấy một cảnh tượng kinh hãi – một vết sẹo như dây mây, quấn đầy sau lưng cô ấy. Tay tôi bỗng nhiên trở nên run rẩy, cho dù có cầm phải một cái ly thủy tinh đầy nước sôi cũng không khó chịu như bây giờ. Cô đã phải trải qua nỗi đau thế nào? Cô đã phải giãy giụa đau đớn trong lòng ra sao mới có thể đứng đây nhẹ nhàng kể lại những chuyện đã qua?

Mua sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu” khoảng 89.000đ đến 119.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu Tiki” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu Shopee” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu Fahasa” tại đây

Đọc sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu ebook pdf

Để download “sách Sáng Hoan Ca, Chiều Thưởng Rượu pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 30/12/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI

Xem thêm

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *