Mùi Hương Trầm

Giới thiệu sách Mùi Hương Trầm – Tác giả Nguyễn Tường Bách

Mùi Hương Trầm

Con đường thực tế trong thế giới ngổn ngang và con đường tâm thức lấy những kinh văn, tri thức làm trung tâm luôn tìm cách đi đến hợp nhất. Dấu chân du hành của Nguyễn Tường Bách trong Mùi Hương Trầm không chỉ mời gọi người đọc khám phá thực địa, mà còn gợi mở sự chứng ngộ, khai mở một cảm quan minh triết.

PHANBOOK & NXB Văn hóa – Văn nghệ trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!

VỀ TÁC PHẨM

Ấn Độ, Trung Quốc, Tây Tạng vốn được biết đến là ba trung tâm Phật giáo lớn nhất trên thế giới. Nếu Ấn Độ là cái nôi của Phật giáo, Trung Quốc là nơi đưa Phật giáo đại thừa phát triển đến mức cực thịnh thì Tây Tạng – xứ sở huyền bí – lại là nơi mà Phật giáo có những bước phát triển đến mức siêu việt.

Là một tín đồ Phật giáo và như một cái duyên tiền định, “Mùi Hương Trầm” ra đời, ghi lại những kiến thức, chiêm nghiệm của chính tác giả sau một hành trình tâm linh.

Ấn Độ là đất nước của những điều kỳ lạ và của những mâu thuẫn. Rất khó để thâm cận và hiểu được họ, bởi “đối với thú vật thì họ gần gũi mà đối với con người thì họ xa cách”. Có dịp tiếp xúc nhiều với người Ấn Độ, đặc biệt tìm hiểu đạo Phật và nguồn cội của tôn giáo này, tác giả Nguyễn Tường Bách không thôi khâm phục về bề dày lịch sử của đất nước này. Nguyễn Tường Bách đi dọc sông Hằng, qua Hoa Thị Thành đến vườn Lộc Uyển, qua rừng Sala tại Câu Thi Na rồi đến Lâm Tì Ni, chứng kiến những hoang tàn đổ nát trên các phế tích, ông không khỏi ngậm ngùi trước những đổi thay của thời cuộc.

Đến Trung Quốc, xứ sở của Bồ Tát, tác giả hòa mình vào đất nước của những thứ lớn lao. Ông đi trọn một vòng từ Vạn Lý Trường Thành đến Linh Quang tự, đến Ung Hòa cung, thăm Bình Thành và động Vân Cương, qua Hằng Sơn đến Quang Minh đỉnh. Ông cũng đến thăm Ngũ Đài Sơn, đến Tứ Xuyên bồi hồi thăm lại chiến tích nước Thục xa xưa, hay lên Nga Mi sơn, Lạc sơn thăm 108 ngọn tháp cùng với tượng Phật nhập Niết bàn dài 45 mét, cao 12,5 mét. Đến Trường Giang tam hiệp, ông nhớ một thời của Tam Quốc Chí. Và ông cũng không bỏ qua Cửu Hoa Sơn, Cảnh Đức Trấn, Hàng Châu, Cô Tô, Ninh Ba hay Phổ Đà Sơn. Xuyên suốt những địa danh này là nỗi niềm của một tín đồ khi được khám phá, chiệm nghiệm một vùng đất mênh mông với vô vàn kỳ quan Phật giáo.

Tây Tạng – vùng đất thiêng liêng – là điểm cuối trong hành trình tâm linh của tác giả. Vào thế kỷ 7, trong lúc Phật giáo tại Trung Quốc đã đạt đến thời đại hoàng kim thì ở Tây Tạng, Phật giáo mới bắt đầu được truyền vào. Ông dành nhiều thời gian để tìm hiểu về những kiếp nạn của đạo Phật, để thấu hiểu những trầm luân của đạo pháp này. Càng đi, càng nhìn, ông càng tiếc nuối khi “cả nước Tây Tạng đang từng ngày đánh mất quá khứ của mình, trở thành một “khu tự trị” vô danh”, “tiếc thương một nền văn minh thật sự độc đáo đang suy tàn”. Đối với ông, nếu nền văn minh Tây Tạng chết đi thì có nghĩa là Phật giáo đang suy tàn trên toàn thế giới.

Trải dài từ Ấn Độ, Nepal, Tây Tạng, Trung Hoa,… trên thực địa, với núi Linh Thứu, vườn Lộc Uyển, Lâm-tì-ni, Lhasa, thành phố Varanasi,… mỗi dấu chân du hành không mang lấy cái chộn rộn của xu thế du lịch điểm đến phổ biến đương thời, mà hướng người đọc đi vào những “con đường đá trên núi” của sự chậm rãi chiêm nghiệm, sự thấy của đôi mắt bên trong.

Con đường thực tế trong thế giới ngổn ngang và con đường tâm thức lấy những kinh văn, tri thức làm trung tâm luôn tìm cách đi đến hợp nhất.

Dấu chân du hành của Nguyễn Tường Bách trong Mùi Hương Trầm không chỉ mời gọi người đọc khám phá thực địa, mà còn gợi mở sự chứng ngộ, khai mở một cảm quan minh triết.

Đây là quyển sánh không thể thiếu cho những ai yêu thích khám phá văn hóa, triết học, tôn giáo và con người phương Đông.

“Sau hơn nửa đời người, tôi đã nhận ra một điều là mùi, cái mà ta cảm nhận bằng mũi, là cái để lại trong lòng sâu đậm nhất, hơn hẵn những gì ta nghe hay thấy. Hình như những cảm quan càng khó nắm bắt bao nhiêu, chúng càng đậm đà bấy nhiêu mà mùi hương trầm hẳn phải thuộc vào loại đó.

Và đối với tôi, mùi hương trầm là thứ cảm quan theo tôi suốt gần cả đời!” – Nguyễn Tường Bách

Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!

VỀ TÁC GIẢ

Nhà văn Nguyễn Tường Bách hiện sống tại CHLB Đức, sinh năm 1948 tại Thừa Thiên – Việt Nam. Du học tại Đức năm 1967. Tốt nghiệp Kỹ sư Xây dựng năm 1975. Tốt nghiệp Tiến sĩ Kỹ thuật (Dr.-Ing) năm 1980 và làm việc cho một số công ty ở Đức.

Là tác giả của các tập bút ký:

– Đường xa nắng mới,

– Mộng đời bất tuyệt,

– Lưới trời ai dệt,

– Đêm qua sân trước một cành mai,

– Đường rộng thênh thang.

Ngoài ra còn là dịch giả của:

– Con đường mây trắng (Anagarika Govinda),

– Đối diện cuộc đời (Jiddu Krishnammurti),

– Sư tử tuyết bờm xanh (Surya Das),

– Thiền trong nghệ thuật bắn cung (Eugen Herrigel),

– Đạo của vât lý (Fritjof Capra),…

Mùi Hương Trầm
Mùi Hương Trầm

1. Thông tin chi tiết

  • Tên sách: Mùi Hương Trầm
  • Mã hàng: 8936144200063
  • Tên Nhà Cung Cấp: Phanbook
  • Tác giả: Nguyễn Tường Bách
  • NXB: NXB Văn Hóa Văn Nghệ
  • Trọng lượng: (gr) 500
  • Kích thước: 13 x 20.5
  • Số trang: 474
  • Hình thức: Bìa Mềm

2. Đánh giá Sách Mùi Hương Trầm

Đánh giá Sách Mùi Hương Trầm
Đánh giá Sách Mùi Hương Trầm

1 Theo tác giả, quá trình đi chiêm bái Đức Phật của ông diễn ra trong 10 năm. Trong một cuốn sách nào đó đọc được ở nhà sách, ông đã nói cuốn sách chỉ là ghi lại quá trình chiêm bái “bình thường” của ông không ngờ lại được ủng hộ đến vậy. Với lối viết chân thành, giản dị sen kẽ cả hóm hỉnh với sự tìm hiểu kĩ lưỡng của ông về Đức Phật, cho người đọc một cái nhìn sơ lược về ngài, về quá khứ hiện tại vị lai. Mỗi người đọc sẽ có những cảm quan về Phật giáo khác nhau dựa trên lối truyền tải của tác giả. Nhưng nếu bất cứ ai đã khép cuốn sách lại rồi thì sẽ vô cùng yêu mến và tôn kính Phật giáo cũng như cảm ơn tác giả về cuốn sách, hành trình tìm hiểu tâm linh giống như đứa con tìm về với cội nguồn.

2 “Trầm hương phảng phất thơm bay Như ta bao cõi phiêu bồng trầm luân” Cả một lịch sử Phật giáo theo chân phàm nhân vi hành lai khứ từ Ấn Độ nơi Phật đản sinh đến những thăng trầm Đại Thừa ở Trung Quốc, Kim Cương Thừa ở Tây Tạng. Những chuyến du lịch tâm linh của tác giả bày ngay trước mắt ta hiện tại hoang phế của những di khảo xa xưa hay những điện đài trùng hưng huy hoàng, đan xen những sự tích vi diệu không những về Phật giáo mà còn dí dỏm chuyện giang hồ của Kim Dung. Cái vô thường hằn in như vết chân tròn trên cát, đợi sóng thời gian xô phủ mờ tất cả. Không chỉ là đọc sách, bạn sẽ dừng lại lên mạng coi bao video trên youtube, đọc cơ man bài viết khác về những đoản tích trong kinh sử, rồi thử tìm đến núi non nào đó có một ngôi chùa nhỏ, ngồi thảnh thơi cả buổi trời để đọc, bởi mùi trầm hương tuy là hình tướng, nhưng mấy khi giữa đời xô bồ này ta có thể nắm bắt được.

3 Đây sẽ là một cuốn sách tốt nếu bạn muốn tìm hiểu về đạo Phật dưới lời kể của một người có hiểu biết sâu rộng. Đây không phải một cuốn sách giáo lý khô khan, mà là một cuốn sách theo bước chân bác Nguyễn Tường Bách đi khắp chốn có dấu tích của đạo Phật để rồi gợi ra những câu chuyện thú vị. Mình rất vui vì bác đã cung cấp thật nhiều thông tin, bao gồm cả truyền thuyết và sự thật, cho dù lượng thông tin của bác khá nhiều và hơi khó nắm bắt. Đọc sách của bác như đi cùng bác trên chuyến hành trình đó vậy. Đâu phải chỉ là miêu tả địa danh, thỉnh thoảng bác còn đưa vào những chi tiết rất là cá nhân nữa chứ! Mình ngưỡng mộ bác vì đã dành thời gian cho hành trình và cho cuốn sách này. Mình cũng ngưỡng mộ sự am hiểu và tìm tòi của bác về đạo Phật. Suy cho cùng, cuốn sách dài gần 500 trang này cũng là một cuốn sách nên đọc chậm rãi để nghĩ cho sâu, bởi lượng kiến thức trong đây vô cùng đồ sộ.

4 Một tác phẩm tương đối dễ đọc viết về hành trình của tác giả về 3 miền đất Phật: Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng. Sách viết trau chuốt, cẩn thận với sự tìm hiểu khá kỹ của tác giả về những vấn đề liên quan đến đức Phật, cho người đọc có kiến thức sơ bộ và cảm nhận gần gũi và đời thường hơn về Ngài. Dấu chân du hành của Nguyễn Tường Bách trong Mùi Hương Trầm không chỉ mời gọi người đọc khám phá thực địa, mà còn gợi mở sự chứng ngộ, khai mở một cảm quan minh triết.Với lối viết chân thành, giản dị sen kẽ cả hóm hỉnh với sự tìm hiểu kĩ lưỡng của ông về Đức Phật, cho người đọc một cái nhìn sơ lược về ngài, về quá khứ hiện tại vị lai. Đây là quyển sách không thể thiếu cho những ai yêu thích khám phá văn hóa, triết học, tôn giáo và con người phương Đông.

5 Một tác phẩm tương đối dễ đọc viết về hành trình của tác giả về 3 miền đất Phật: Ấn Độ, Trung Quốc và Tây Tạng. Sách viết trau chuốt, cẩn thận với sự tìm hiểu khá kỹ của tác giả về những vấn đề liên quan đến đức Phật, cho người đọc có kiến thức sơ bộ và cảm nhận gần gũi và đời thường hơn về Ngài.

Review sách Mùi Hương Trầm

Review sách Mùi Hương Trầm
Review sách Mùi Hương Trầm

Tôi nhẩn nha đọc Mùi Hương Trầm của Nguyễn Tường Bách trên chuyến tàu lắc lư ngang dọc vào những tuần cuối cùng trong chuyến du lịch Ấn Độ, và tôi đã ước gì mình tìm được nó sớm hơn.

Trong lúc lang thang trên mạng tìm thông tin về thành phố Varanasi – thủ đô tôn giáo của Ấn Độ, mà tôi tìm thấy quyển sách này. Đây là một quyển sách hay về thể loại ký sự, viết về chuyến du hành của chính tác giả qua ba nước Ấn Độ, Tây Tạng và Trung Quốc (và vì tôi chưa từng đến Tây Tạng và Trung Quốc nên không bàn về hai nơi này vì thiếu trải nghiệm). Chuyến đi của tôi có vài địa điểm trùng khớp với những điểm đến của tác giả, chỉ có điều, Nguyễn Tường Bách trải nghiệm Ấn Độ bằng con mắt của một người hành hương tôn giáo, với những cảm nhận tâm linh, còn tôi nhìn nhận Ấn Độ bằng con mắt của một khách du lịch người trần mắt thịt.

Mùi Hương Trầm là một quyển sách hay về Ấn Độ và đạo Phật. Tôi dễ dàng mường tượng lại Ấn Độ một cách rõ ràng trong trí óc qua những câu chữ tài tình của Nguyễn Tường Bách. Cũng chính quyển sách này khai mở tâm trí tôi về đạo Phật, giúp tôi nắm được ý nghĩa cơ bản nhưng sâu sắc của tôn giáo này, và sau những rung cảm chân thành, quyển sách đã khiến tôi thật sự yêu thích đạo Phật.

Sau khi hoàn tất quyển sách này bản eBook trên đường đi, trở về Việt Nam tôi đã mua thêm hai bản sách giấy, một là để tặng lại cho một người tôi trân quý, người thỉnh thoảng thảo luận với tôi về đạo Phật, hai là tặng cho chính mình để dành đọc đi đọc lại, làm của để dành cho muôn đời sau, và cũng là để ủng hộ tác giả cho một tác phẩm quá tuyệt vời. Để thấy không phải sách hay thì nổi tiếng, không phải sách nổi tiếng nào cũng hay. Kiến thức người viết uyên thâm, lòng mộ đạo sâu sắc. Một quyển sách có đầu tư nghiên cứu kĩ càng, rất đáng đọc.

“Người ta hay cho rằng làm thương nhân như chúng tôi là sung sướng, được đi đây đi đó. Thế nhưng có đi rồi mới biết, thường khi đi công tác nước ngoài thương nhân chỉ biết sân bay, khách sạn, cơ quan của khách hàng, ngoài ra không biết hơn. Các cuộc thương lượng thường căng thẳng, những tranh cãi vô bổ về một chi tiết không đáng nói thường chỉ làm hao tổn sức lực, mài mòn tâm hồn, chúng dễ làm thui chột những cảm nhận tâm linh lẽ ra phải có khi ta đến nhưng nơi xa lạ, gặp những con người mới mẻ.”

“Vùng này là cực bắc Ấn Ðộ, giáp giới Trung Quốc. Những người cùng đi với tôi giơ tay giới thiệu ngọn này ngọn kia cao bao nhiêu mét, chúng còn nằm trong địa phận Ấn Ðộ hay đã ở phía Trung Quốc. Tôi bỏ ngoài tai câu chuyện biên giới. Không quan trọng gì nó nằm ở đâu, những ngọn núi này đâu phải để con người cai quản. Chúng trường tồn với thời gian, còn biên giới quốc gia có thể vài mươi năm đã thay đổi. Thậm chí các dân tộc có thể biến mất trên hành tinh này nhưng núi non vẫn còn. Hơn thế nữa gốc của núi non là siêu thế gian, những gì chúng xuất hiện cho ta thấy chỉ là một phần rất nhỏ của chúng. Ðừng đem chuyện thế gian mà đo lường chuyện siêu thế.”

“Thương nhân thường có quá ít thời gian, quá ít tâm trí. Họ dành thời gian để tính toán và tâm trí để phàn nàn nguyền rủa”

“Con sông hẳn phải là bà mẹ nuôi dưỡng đời sống nên ngày xưa mới đầu người ta tụ nhau bên bến sông và trải qua bao thế kỷ mà thành phố xá. Thế nhưng con người sớm vô ơn bạc nghĩa với sông, xem sông là nơi tha hồ đổ xả để rồi ngày nay qua sông người ta nặng lời nguyền rủa.”

“Hằng hà mà người Ấn gọi là Ganga, ngày đến đó tôi không ngờ đời mình có lúc đến thăm con sông thần thoại này. Từ ngày hiểu “hằng hà sa số” là cách nói trong kinh Phật, “nhiều như cát sông Hằng”, tôi gắn liền sông Hằng với Phật và xem đó là một huyền thoại. Ðối với tôi, sông Hằng là biểu tượng của Phật giáo Ấn Ðộ”

“Ai tắm sông này người đó sẽ được rửa sạch mọi tội lỗi, ai chết ở sông này sẽ được sinh về cõi trời”

“Varanasi, đó là một thành phố phồn vinh suốt hai ngàn năm qua, nơi có sông Hằng chảy qua.”

“Hơn thế nữa thời gian hầu như ngừng lại tại Ấn Ðộ, bên bờ Varanasi người ta vẫn đốt xác, vẫn tắm gội, vẫn thả tro theo sông, vẫn ngồi thiền định khi mặt trời vừa lên. Nơi đây chỉ cách vườn Lộc Uyển chưa đầy chục cây số, chỗ Phật giảng pháp lần đầu. Hỡi các hạt cát dưới chân ta, trong các ngươi hạt nào có hân hạnh in dấu chân đức Thế Tôn?”

“Ấn Ðộ thật ra là một nước du lịch. Mặc dù đường sá kém mở mang, điều kiện vệ sinh hạn chế nhưng nhờ một nền văn minh lâu đời, một nền văn hóa thâm hậu và những công trình kiến trúc xuất sắc mà Ấn Ðộ hàng năm thu hút hàng triệu khách du lịch. Người đến thăm Ấn Ðộ, nhất là khách Âu Mỹ phải chấp nhận cái thực tế, đây là một thế giới hoàn toàn khác, tự nó là một thế giới.”

“Tôi chưa đến Calcutta nhưng nhiều người cho hay, tới đó có nhiều khách phải đâm sợ vì quá nhiều người sống chen chúc và vì sự cách biệt giàu nghèo quá lớn. Có người cho rằng muốn biết địa ngục hình dáng thế nào thì cứ đến Calcutta.”

“Tội lỗi là điều không thể tránh khỏi của cuộc đời làm người. Nhà thơ lớn Goethe của Ðức đã từng nói: “Ðời tôi chưa gặp ai mà tội lỗi của họ tôi không thể làm”. Khiêm tốn biết bao và cũng thẳng thắn biết bao! Con người sinh ra hình như có một xu hướng nhất định sẽ làm những điều này điều nọ, xấu tốt đều có. Nó phải tuân thủ những xu hướng đó và cơ may của nó là qua những hành động hay dở của mình mà ngộ ra vài điều cho đời mình. Vì nếu không thông qua tội lỗi để hiểu ngộ một cách thâm sâu cái thiện mỹ đích thực xuất phát từ trái tim mình thì cuộc đời xem ra không có ý nghĩa gì. Né tránh tội lỗi, tập làm thiên thần, đó là điều đạo lý nên làm, nhưng cũng dễ là bước đường đi vào trong bóng tối của ngu muội và ngã ái. Ðó là sự sai lầm chia thế giới làm hai phạm trù tốt xấu, đúng sai, xem sự vật như một hình ảnh đen trắng mà không biết rằng cuộc đời vốn đầy màu sắc và thiện ác là một điều hết sức tương đối và thường có nguồn gốc rất sâu xa.”

“Có những hành động cực ác nhưng nó phải xảy ra để ăn khớp với một mắt xích nào đó của sự vật, để một biến cố khác xuất hiện. Muốn hiểu những điều đó phải có một tầm nhìn, thấy được những nguyên nhân nằm trong quá khứ xa xôi mà ngày nay nó mới bắt đầu trổ quả. Con người chúng ta chỉ có tầm nhìn của một kiếp người, thậm chí đầu óc không nhớ quá mười năm quá khứ, thế nhưng vẫn ngã mạn dám lên án và đánh giá, tưởng mình là kẻ thấu hiểu mọi vật. Muốn hiểu đích thực sự vật phải hiểu giềng mối của nó mà chỉ có thánh nhân thấy tác động của nghiệp lực qua nhiều đời nhiều kiếp mới đủ khả năng phán đoán. Phật là một người như thế và cũng chính vì thế mà Ngài lại là người không lên án ai cả và chỉ có một nụ cười bí ẩn.”

“Thủ Tướng đầu tiên của Ấn Ðộ là Jawaharlal Nehru đã từng nói: “Ấn Ðộ là nhà thương điên, là viện tâm thần của các tôn giáo”

“Không có gì bấp bênh và chóng phai nhạt hơn tiền bạc và sắc đẹp”

“Tôi ngắm tượng Phật, Ngài mỉm cười bí ẩn, hình như Ngài nhìn vào bên trong để thấy bên ngoài và vì thế nhìn cuộc đời một cách hóm hỉnh”

“Nhà văn Mỹ Mark Twain, người có nhiều nhận xét sâu sắc hóm hỉnh, thăm Ấn Độ năm 1896, viết về xứ này như sau: ‘Mỗi khi bạn nghĩ là mình đã tìm hiểu hết những tính cách lạ lùng của nước này và muốn cho nó một danh hiệu nào đó… xứ sở của dịch hạch, xứ sở của nghèo đói, xứ sở của những ảo giác khủng khiếp, xứ sở của những ngọn núi ngất trời… vân vân, thì lại sớm hiện ra những tính cách mới và bạn thấy cần những danh hiệu mới’. Cuối cùng Mark Twain thấy hay nhất là vứt bỏ mọi danh hiệu và đặt tên Ấn Độ là ‘xứ sở của sự kỳ diệu’.”

“Nhớ lại ngày xưa, có người cả đời chỉ khắc được một câu kinh, còn nay ai muốn có thiên kinh vạn quyển đều được. Thế nhưng ngày nay xem ra không mấy ai minh triết hơn người thời xưa vì con người hình như không còn ai muốn đọc, muốn suy ngẫm về kinh sách ngày xưa. Khó hơn thế nữa, trong tâm thức tôn giáo, dù có biết nhiều hiểu rộng, biết tán tụng suy luận, chúng cũng không mang lại gì cả trên đường tìm kiếm. Chúng đều là những ngọn gió tri thức chỉ tạo thêm mây mù che ánh sáng của giác ngộ. Điều mà hành giả cần có phải chăng là “bồ-đề tâm”, điều mà Phật giáo Tây Tạng vô cùng coi trọng. Có bồ-đề tâm thì một câu kinh cũng đủ, không có thì thiên kinh vạn quyển cũng vô ích.”

“Chính trị có cái đặc biệt dễ làm say lòng người là khi nó cường thịnh thì ai cũng tưởng nó thiên thu vĩnh viễn, thế nhưng nó ngầm chứa cái mầm bội phản của phe phái và khi hết thời thì nó suy tàn rất nhanh, như nhà xây trên cát”

“Mọi sự vật khi lên đến đỉnh cao của nó đều trở về với sự suy tận, đó là quy luật bất di bất dịch,”

“Chuyến hành trình theo dấu chân Đức Phật là một niềm vui, đồng thời là một cảm hoài xao xuyến, vì phần lớn các nơi Ngài đã đặt chân đến, ngày nay người ta chỉ còn tìm thấy sự đổ nát và hiu quạnh. Nhưng tính vô thường của vạn sự há chẳng phải là thông điệp của Ngài ư? Ngài chẳng đã nói rằng Pháp sẽ có ngày bị quên lãng, nhưng sẽ được khám phá lại một cách mới mẻ ư”

“Có thể Ấn Độ đã quên người con trai vĩ đại của mình, nhưng tại các nơi khác ở châu Á, mà cũng trong các tâm hồn tại châu Âu và Mỹ, thì thông điệp của Ngài vẫn còn sinh động. Chúng ta hãy mừng vui rằng, có một đầu óc ưu việt đã thấu hiểu cái Khổ và nguyên nhân của nó và đã chỉ rõ cách giải thoát nó nằm ngay nơi chúng ta”

“Hãy thử làm theo Phật bằng cách thiền định để nhận thức thế giới. Ý nghĩa đích thực của cuộc đời làm người là, đó chính là cơ hội quí báu để nhận thức thế giới và cách nhận thức có hiệu quả nhất là chỉ và quán trong thiền định. Ðó là kết luận của Ngài nhưng tiếc thay đối với tôi lại là điều khó làm nhất. Từ xưa tâm tôi hay tán loạn khi ngồi thiền định, đối với tôi không có gì khó hơn sự định tâm. Dưới gốc bồ-đề, tôi ngồi đó với lòng cảm xúc, có lẽ tâm tôi chẳng định được gì vì tâm ý sôi nổi. Làm sao tôi tĩnh tâm được khi nhớ rằng ngay tại nơi này cách đây hai ngàn năm trăm năm có một bậc thầy ngồi thiền định nơi đây và đạt giác ngộ. Ðây là chỗ mà người đó, nói như Schumann trong chương trước, đã thấu hiểu nguồn gốc của cái Khổ và phương cách giải thoát khỏi nó.”

“Ðiều quan tâm duy nhất của Phật là làm sao thoát khỏi cảnh khổ thế gian. Và phương pháp của Ngài là cách làm của một y sĩ, đó là hãy trước hết tìm ra nguồn gốc của khổ. Ði từ điểm xuất phát đó Ngài thấy không có lý gì mà phải tiếp tục con đường khổ hạnh. Muốn tìm ra nguyên nhân của khổ phải có trí tuệ chứ không cần gì khác.”

“Ngài chỉ rõ, tất cả con người đều có chung một tự tính thanh tịnh, “…biết rõ rằng chúng sinh, người hạ liệt kẻ cao sang, người đẹp đẽ kẻ thô xấu, người may mắn kẻ bất hạnh đều do hạnh nghiệp của họ…”

“Ta đã già, năm tháng đã tận, cuộc đời ta sắp chấm dứt, ta đã tới giới hạn của mình: ta đã tám mươi tuổi. Như một chiếc xe bò đã cũ chỉ nhờ giây chằng buộc lại mà thành thì thân ta cũng chỉ nhờ giây chằng mà có”

“Hãy tự mình là y tựa của chính mình, hãy dùng chánh pháp mà làm nơi y tựa, đừng tìm y tựa nơi nào cả” 

Mua sách Mùi Hương Trầm ở đâu?

Giá trên thị trường cuốn “Mùi Hương Trầm” khoảng 131.000đ đến 135.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…

1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Mùi Hương Trầm Tiki” tại đây

2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Mùi Hương Trầm Shopee” tại đây

3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Mùi Hương Trầm Fahasa” tại đây

Đọc sách Mùi Hương Trầm ebook pdf

Để download “sách Mùi Hương Trầm pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.

(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).

[Cong1]

Xem thêm

Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *