Cô Gái Như Em
Giới thiệu sách Cô Gái Như Em – Tác giả Marc Levy
Cô Gái Như Em
Ở New York, trên Đại lộ Năm xa hoa có một tòa nhà không hẳn giống như những tòa nhà khác. Cư dân nơi đây rất gắn bó với Deepak, người gác thang máy mẫn cán, có nhiệm vụ vận hành chiếc thang máy cơ, một món đồ cổ thực thụ giữa thành phố đầy rẫy thiết bị tự động hóa. Một ngày nọ tất cả bỗng nhiên đảo lộn vì cú ngã thang bộ của Deepak. Một chàng trai trẻ người Ấn Độ, giữa lúc ấy, đột ngột khoác lên mình bộ đồng phục nhân viên gác thang máy. Không ai biết được thân thế thực sự của anh ta. Cả Cloé, cô gái đặc biệt sống trên tầng chín tòa nhà, lại càng không ngờ được.
Mời quý vị tới tòa nhà số 12, Đại lộ Năm, băng qua đại sảnh, lên buồng thang máy cổ và yêu cầu nhân viên trực thang máy đưa quý vị bước vào vở hài kịch lãng mạn thú vị bậc nhất New York!
“Lần này, sẽ không có án mạng, không mất tích, không kinh dị, không giết người hàng loạt và cũng không một phút hãi hùng tột độ nào!” – Marc Levy
“Với Marc Levy, sự thích thú có ở mọi tầng nhà.” – Le Parisien
1. Thông tin chi tiết
- Tên sách: Cô Gái Như Em
- Mã hàng 8935235221604
- Tên Nhà Cung Cấp Nhã Nam
- Tác giả: Marc Levy
- Người Dịch: Phúc Chi Nhi
- NXB: NXB Hội Nhà Văn
- Trọng lượng: (gr) 300
- Kích Thước: Bao Bì 14 x 20.5
- Hình thức: Bìa Mềm
2. Đánh giá Sách Cô Gái Như Em
1 Chọn quyển này vì năm nay mình muốn thử đọc một vài tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, và cũng muốn tìm cho mình một tác giả yêu thích nữa. Đây là lần đầu tiên mình tiếp xúc với văn chương của Marc Levy.“Cô gái như em” đối với mình là một quyển tiểu thuyết nhẹ nhàng, không nặng nề u uất, cũng chẳng có những tình huống drama giật gân các kiểu con đà điểu. Không lấy tình yêu đôi lứa làm chủ đề chính, câu chuyện đan xen hài hoà giữa tình cảm gia đình, tình bạn và đề cập đến nhiều vấn đề xã hội, trong đó có nhắc đến sự khuyết tật thể chất dưới mắt nhìn của người khác và của cả người mang khuyết tật, vấn đề đẳng cấp ở Ấn Độ, thói phân biệt chủng tộc ở Mỹ. Đối với vấn đề này, đọc đoạn này làm mình thấy vừa buồn vừa bất bình kinh khủng: “Bằng chứng về chuyện gì kia chứ? Nếu có nhặt được một tờ trăm đô dưới đất Sanji cũng sẽ mang nó đến nơi tập kết đồ thất lạc. Đây lại là một vụ đổ vạ cho dân nhập cư chứ đâu, họ bắt hú hoạ một đối tượng tình nghi, miễn sao không phải là dân da trắng, chuyện chỉ có vậy.”
2 Sanji mang nhiệt huyết tuổi trẻ, khát khao khẳng định bản thân đến Mỹ để tìm nhà đầu tư. Không ai nghĩ cậu thanh niên này có gia thế ngầm ở Ấn Độ, càng không tưởng tượng ra những ngày ở Mỹ, sáng cậu họp hành liên miên, đêm đến lại đi gác thang máy. Sự vụ trớ trêu này bắt đầu khi Sanji ở nhờ nhà của vợ chồng Deepak. Người chú cậu chưa một lần gặp mặt là người gác chiếc thang máy đẹp đẽ vận hành bằng tay ở một chung cư xa hoa giữa lòng New York. Cuộc đời và ý nghĩa công việc bao lâu nay của ông bỗng nhiên đảo lộn vì người đồng nghiệp trực ca đêm bị tai nạn. Trực thang máy ban đêm giúp chú mình khiến Sanji ban đầu có chút miễn cưỡng nhưng cũng từ đó mà cậu hiểu được giá trị cuộc sống thông qua gia đình của Deepak. Đặc biệt, Sanji được gặp và làm quen với cô gái Chloé ở tầng 9. Dù truyện đề cập đến khá nhiều vấn đề thú vị như: cách con người đối mặt với những điều phương hại trực tiếp đến lợi ích cá nhân, sự lạm quyền, hành trình chữa lành sau sang chấn,… nhưng nói chung mình không thích quyển này lắm. Ngay từ tuyến nhân vật đã quá tập trung vào nhân vật này mà làm nhân vật khác bị lu mờ đi mất. Deepak được miêu tả kĩ với chuyện đời đầy ý nghĩa, những phẩm chất tuyệt vời trong khi Sanji là nhân vật chính lại chả mấy đặc sắc. Anh này được cái ngoài nhiều tiền trong vô tích sự, tài năng thì có nhưng không thấy phát huy mấy, hoặc dựa dẫm vào anh bạn thân, hoặc nhờ vào gia thế. Các nhân vật mới đầu còn ok về sau lại chả còn mấy hấp dẫn. Tình tiết truyện đơn giản, dễ đoán nhưng nhiều đoạn cũng không thuyết phục. Lấy ví dụ: Sanji trực thang máy thì ít mà ngủ thì nhiều, vậy mà sáng đi họp thì luôn mệt mỏi, ngáp ngắn ngáp dài, có mỗi Sam gánh việc. Còn 2 “tội ác” đáng ra phải thú vị nhưng mình thấy cách thực hiện mập mờ, qua loa còn hướng giải quyết thì không hề thoả đáng. Một điểm nhỏ nữa là nhiều chỗ dùng những từ kì lạ, khó hiểu như: oa trữ, mưu chước, bất đồ… làm mình bị khựng lại vài lần.
3 Trong tác phẩm thứ 19 của mình, Marc Levy đưa chúng ta đến thăm New York, và dừng chân ở đại lộ Năm xa hoa, nơi có toà nhà Số 12 chín tầng khác biệt khi trong thời hiện đại, họ không sử dụng những thang máy bấm nút tự động, mà gắn bó với chiếc thang máy được điều khiển hoàn toàn thủ công, thứ mà được xem là dấu tích của cả một nghệ thuật sống. Đồng hành cùng những chuyến đi lên xuống chín tầng nhà cùng những vị chủ hộ là Deepak – người gác thang máy mẫn cán, ông yêu và tận tuỵ với công việc này, cùng đó là ước mơ tạo nên kỳ tích của mình – đi được chính xác là ba nghìn lần độ cao của ngọn Nanda Devi. Cuộc sống của Deepak vốn dĩ là những trang giấy thẳng hàng trong quyển sổ, từng trang lặp đi lặp lại yên ả ngày qua ngày, chẳng có gì thay đổi. Mãi cho đến một ngày cháu trai của vợ ông – chàng trai trẻ người Ấn Độ – Sanji từ Mumbai đến ở cùng hai vợ chồng. Và cuộc sống của gia đình ông, của cả những người đang sống trong toà nhà số 12 hoàn toàn bị đảo lộn trong một buổi sớm mai ông Rivera – người gác thang máy ca đêm ngã cầu thang bộ từ tầng sáu xuống. Dưới sự nài nỉ (xen lẫn ép buộc) của cô mình, để tránh cho giấc mơ kỳ tích vụt khỏi cuộc đời Deepak, Sanji miễn cưỡng chấp nhận khoác lên mình bộ đồng phục nhân viên để đến làm chân gác thang máy thay cho Rivera. Và thế là những chuỗi ngày quay cuồng trong công việc của Sanji bắt đầu: sáng lo việc công ty, chiều đến lại thay ca cho ông chú Deepak và qua đêm luôn tại sảnh toà nhà. Cuộc tình của anh cùng cô nàng Chlóe sống ở tầng chín cũng từ đây mà bắt đầu.
4 Sách hay in đẹp, giao hàng nhanh, riêng về sản phẩm về sách thì tiki là nhất rồi nè, cho 5* nhé, hình ảnh minh họa vì mình lười chụp quá.
5 Sách đẹp bọc cẩn thận. Nội dung hay nè. Shop giao nhanh. Mình mua sale cũng đc giá tốt. Sẽ ủng hộ.
Review sách Cô Gái Như Em
Nếu bạn đã tự xưng là một “fan ” chân chính của dòng tác phẩm văn học lãng mạn mà chưa từng đọc qua những tác phẩm của “Ông hàng lãng mạn nước Pháp” Marc Levy thì thật đáng tiếc. Cuốn sách mới nhất “Cô gái như em” sẽ dẫn dắt bạn đi gặp những con người kì lạ, những thân phận lạ kì và câu chuyện tình yêu rất bình dị, đời thường nhưng rất đẹp nơi họ.
“Nhật ký đời mình theo dòng ngày tháng.
Ngày đồng hồ đeo tay của mình ngừng chạy.
Thoạt đầu có thứ mùi khen khét ấy, giống như một buổi bắn pháo hoa, rồi màu đen trở lại với màn đêm khi chùm pháo hoa cuối cùng tắt lịm.
Mình còn nhớ đã mở hé hai mí mắt và nhìn thấy đôi mắt cha, trong đó cơn thịnh nộ hòa lẫn nhưng giọt nước mắt. Rồi cha mẹ mình tụ lại, đứng cạnh nhau, một bức tranh bất khả đến nỗi mình ngỡ moocphin đã chơi khăm mình một vố.
Cô y tá đo huyết áp cho mình. Tối tối, cứ khi ngủ thiếp đi mình lại thấy khuôn mặt cô. Đôi khi, có người khen nụ cười của mình, bạn bè thường nói nó khiến mình trông khá duyên; nụ cười của Mggie thì có một không hai. Những ai gặp cô bên ngoài bệnh viện chỉ nhìn thấy một phụ nữ vóc dáng phì nhiêu, những ai quen cô thì biết rằng thân hình đó chứa đựng một trái tim có tỷ lệ tương ứng, và rằng người ta chẳng bao giờ nói với mình là chỉ có mảnh mai mới đẹp.
Julius đang đứng dựa lưng vào cửa, vẻ nặng nề trong ánh mắt anh khiến mình sợ hãi, nhận ra điều đó nên nét mặt anh dịu lại. Mình những muốn đùa một câu, những muốn tìm lời hóm hỉnh nào đó để giúp tất cả bọn họ bớt căng thẳng . Thí dụ mình có thê hỏi họ phải chăng mình đã thắng cuộc đua, mình chắc chắn cha sẽ cười bò ra, à mà có lẽ không. Nhưng không âm thanh nào thoát khỏi miệng mình – lúc đó mình đã hoảng sợ thực sự. Maggie trấn an mình, bấy giờ cổ họng mình đang vướng một cái ống , mình nhất định không nên cố gắng nói chuyện , thậm chí không nên nuốt nữa kia. giờ thì mình đã tỉnh lại rồi, người ta sẽ gỡ nó ra cho mình. Mình không hề muốn chọc cười cha nữa.
Cloé”
Clóe là một cô gái người Mỹ khẳng khái và giàu lòng tự trọng, cô mong muốn trở thành diễn viên cũng như đang là một bác sỹ đa khoa, người thu âm sách. Cô đang phấn đấu cho giấc mơ diễn viên của mình thì một tai nạn đáng tiếc xảy ra khiến cô mất đi đôi chân, mất gần 1/4 chiều cao. Tuy nhiên điều đó không cướp đi mất của cô nghị lực cũng như niềm vui, niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng nơi cô. Cô cũng hay đùa ở NewYork làm một nghề là quá xa xỉ, cô còn bạn trai Julius và bố mẹ nữa cơ mà.
DEEPAK
Deepak là một người đàn ông Ấn Độ trực thang máy cần mẫn, kiên trung và chăm chỉ hàng chục năm nay. Ông có trí nhớ tốt đến nỗi biết từng người trong tòa nhà làm gì , ra vào giờ nào và sẵn sàng giúp đỡ họ.
“Deepak xem đồng hồ đeo tay, chẳng bao lâu nữa bà Collins sẽ gọi ông. Bà góa phụ phải bỏ công khóa đến ba lần cửa, như thể sẽ có người qua mặt được ông lọt vào tòa nhà. Nhưng những thói gàn của cư dân sống tại số nhà 12 đại lộ Năm là một phần đời sống thường nhật của Deepak; còn hơn thế nữa , chúng làm nên nếp sống đó.
Sau khi đã giúp bà Collins rút chìa khóa ra khỏi ổ, ông dẫn bà xuống tầng trệt rồi lại nhanh chóng ngược trở lên tầng hai. Cô Clóe đang đợi ông trước tấm cửa lưới sắt, cô mỉm cười chào ông, hẳn là cô đã chào đời cùng một nụ cười trên môi. Vừa vào thang máy, cô vừa vào thang máy đa hỏi ông ngày hôm nay của ông thế nào, ông đáp:
– Thăng trầm đủ cả, thưa cô.
Để buồng thang máy dừng khớp với các thềm nghỉ là ả một nghệ thuật. Nhắm mắt lại Deepak cũng làm được việc ấy, nhưng khi hộ tống cô Clóe từ văn phòng ở tầng hai lên căn hộ của cô ở tầng chín , bao giờ ông cũng đặc biệt chú ý .
– Tối nay cô sẽ ra ngoài sao, Deepak hỏi.
…. Deepak có hai tôn giáo , đạo Hinđu và sự kín kẽ. Ba mươi chín năm năm làm nhân viên trực thang máy trong một tòa nhà sang trọng trên đại lộ Năm , ông chưa từng tiết lộ thông tin nào dù là nhỏ nhất về việc đi hay đến của các chủ căn hộ, cho người thân thích của họ lại càng không.
Số 12 đại lộ Năm là một tòa nhà ốp đá trạm chổ cao chín tầng, mỗi tầng một căn hộ , ngoại trừ tầng hai chia làm hai văn phòng. Vì mỗi ngày trung bình mỗi tầng nhà có năm lượt lên xuống , với độ cao vốn có giữa các tầng , mỗi năm Deepak đi được 594 cây số . Kể từ đầu sự nghiệp đến nay, ông đã đi được 22.572 cây số . Deepak giữ cẩn thận cuốn sổ nhỏ nơi túi áo trong chiếc áo vest dáng dài, trong đó ông ghi chép lại những chuyến đi theo chiều thẳng đứng của mình, giống như dân phi công thường ghi chép lại những giờ bay của họ.
Trong một năm, năm tháng , ba tuần nữa, ông sẽ đi được 23.448 cây số, chính xác là ba nghìn lần độ cao của ngọn Nanda Devi. Một kỳ tích và ước mơ cảu cả một đời người. “Nữ thần hoan lạc ” là ngọn núi cao nhất nằm trọn vẹn trong lãnh thổ Ấn Độ, như mọi người đều biết.
….
Ba mươi chín năm nay, ngày nào của Deepak cũng giống ngày nào. giữa những giờ cao điểm buổi sáng và cuối chiều, ông ngòi sau quầy lễ tân trong đại sảnh. Khi xuất hiện một khách thăm, ông đóng cửa tòa nhà lại rồi dẫn người đó vào thang máy.Ông cũng nhận những gói hàng, lau chùi tấm gương lớn ở lối vào và những bề mặt ốp kính trên cánh cửa bằng sắt rèn hai lần mỗi ngày. Đến 18h15, khi ông Rivera tới thay ca, Deepak giao phó vương quốc của mình cho bạn đồng nghiệp. Ông trở xuống tầng hầm, treo áo sơ mi trắng , quần âu vải flanen cùng áo vest dáng dài lên móc, cất mũ cát két lên giá, lại tròng vào người bộ trang phục đời thường , vuốt tóc ra sau, liếc nhìn vào gương rồi lê thân ra tàu điện ngầm.
…
19h30 , ông gặp lại vợ và ăn tối cùng bà. Lali và Deepak mới chỉ vi phạm quy tắc này có một lần trong vòng ba mươi chín năm. Bấy giờ Lai li hai mươi sáu tuổi, Deepak cuống cuồng cầm tay bà trong xe cứu thương, các cơn co nối tiếp nhau . Cái ngày đáng lẽ là ngày đẹp nhất đời họ đã đánh dấu một thảm kịch mà họ không bao giờ nhắc tới nữa.
Cứ hai lần mỗi tuần, vào thứ Năm, Lali và Deepak tình tứ đi ăn tối cùng nhau tại một nhà hàng nhỏ thuộc khu Spanish Harlem.
Deepak yêu thương cuộc sống bất biến của mình cũng ngang yêu vợ. Nhưng tối hôm đó, trong khi ông ngồi vào bàn ăn , cái nếp quen ấy sắp kết thúc.”
Lại nói thêm về câu chuyện tình đầy sóng gió cũng như cực kì viên mãn của hai vợ chồng ông Deepak, bà vốn xuất thân là tiểu thư cành vàng lá ngọc của một khách sạn lớn nhất nhì Mumbai, Ấn Độ, còn Deepak là cầu thủ bóng chày. Chuyện tình của hai người bị gia đình ngăn cấm và sau đó vì nghe theo tiếng gọi con tim, bà Lali đã theo ông trên một chuyến tàu để đến miền đất NewYork hứa hẹn, bắt đầu xây dựng lại cuộc đời mới của hai người.
SANJI
Chuyến bay của hãng hàng không Air India hạ cánh trên mặt đường băng rải nhựa của sân bay John Fitzgerald Kennedy. Sanji đứng dậy để lấy túi xách của mình trong khoang hành lí , xông ra cầu thang nối, vui thích vì là người đầu tiên rời khỏi máy bay, rồi nhanh chóng tiến vào các lối thông . Anh mệt đứt hơi khi vào đại sảnh nơi những quầy nhập cảnh sắp thẳng hàng. Một nhân viên xuất nhập cảnh , không được nhã nhặn cho lắm , chất vấn anh với lý do tới New York. Sanji trả lời rằng anh sang du học và trình ra thư mời của người cô nhận bảo lãnh khả năng chi trả của anh. Viên công chức không buồn đọc thư mà ngẩng đầu lên xăm soi anh thật kĩ . Khoảnh khắc bấp bênh khi mà chỉ cần một sự bất thường về nhân dạng thôi là bất cứ du khách nước ngoài nào cũng có thể bị đưa tới vòng thẩm vấn trước khi bị trục xuất về nước xuất phát. Cuối cùng viên công chức đóng dấu vào hộ chiếu, ghi tháu ngày hết hạn quyền lưu trú của anh trên lãnh thổ Hoa Kỳ rồi lệnh cho anh di chuyển tiếp.
Sanji lấy lại vali trên băng chuyền, đi qua cửa kiểm soát của hải quan rồi cuốc bộ tới điểm hẹn nơi các tài xế đang chờ khách. Anh nhận ra tên mình trên tấm bảng do một người trong đám tài xế cầm trên tay. Người tài xế đỡ hành lí cho Sanji hộ tống anh ra tận xe.
….
– Cậu từ Ấn Độ sang hả?
– Từ Mumbai, Sanji xác nhận.
– Vậy có lẽ rốt cuộc cậu sẽ trở thành tài xế giống tôi, đó là công việc mà phần lớn dân Ấn Độ làm khi tới đây; trước tiên là taxi Yellow Cab, Uber, dành cho những kẻ láu cá nhất, rồi đối với một dúm người may mắn thì là chiếc limousine giống như chiếc này đây.
Và rồi Sajin cũng đến được nhà người cô bây giờ cô mới gặp là Lalin để đến xin ở cùng gia đình họ.
” Vừa được phục vụ đồ ăn, Deepak đã bình luận về tin tức thời sự trong ngày, ông thích thực hiện một bản tóm tắt chi tiết về những gì đã đọc trên tàu điện ngầm. Lali lơ đễnh lắng nghe.
– Có lẽ em đã quên nói với anh rằng em nhận được một cuộc gọi từ Mumbai , bà kể trong lúc tiếp thêm đồ ăn cho ông,
– Từ Mumbai sao? Deepak nhắc lại.
– Đúng vậy, từ cháu trai của chúng ta.
– Đứa nào vậy? Chúng ta phải có đến hai chục đứa cháu trai cháu gai chưa gặp mặt ấy chứ.
– Con của anh trai em.
– À, Deepak ngáp dài vì cảm thấy cơn buồn ngủ đang xâm chiếm ông. Mọi chuyện ổn chứ?
– Anh ấy mất hai chục năm rồi.
– Không phải anh ấy, thằng cháu em cơ!
– Anh sẽ thấy điều ấy sớm thôi.
Deepak đặt nĩa xuống
– Chính xác thì ý em là sao khi nói “sớm thôi”?
– Sóng điện thoại kém lắm. Lali đáp ngắn gọn . Em nghĩ mình hiểu được ý thằng bé, nó muốn dành thời gian ở New York và cần một gia đình tiếp đón.
– Và chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?
– Deepak à, từ khi chúng mình rời Mumbai, anh vẫn thường nã vào tai em những đoạn trường thoại đao to búa lớn về vẻ lộng lẫy huy hoàng của Ấn Độ đến mức đôi khi em có cảm tưởng nó đã lắng đọng trong thời gian giống như một bức tranh khắc trên đá. Vậy thì đây chính là Ấn Độ đang tới với anh, dù sao anh cũng sẽ không phàn nàn chuyện đó chứ?
– Đây đâu phải Ấn Độ đến với anh, mà là cháu trai của em. Với lại em biết gì về nó nào? Nó có phải người dễ giao thiệp không? Nếu nó cần chúng ta cho ở nhờ thì hẳn là vì nó không xu dính túi.
– giống như chúng ta khi tới đây.
– Nhưng chúng ta đã quyết tâm làm việc, chứ không phải quyết tâm chiếm đóng nhà người xa lạ.
– Vài tuần thôi mà, đâu phải tận thế chứ.
– Ở tuổi anh, vài tuần rất có thể là toàn bộ thời gian còn lại sống trên đời!
– Mỗi khi trở nên lâm li bi đát là anh lố bịch lắm đầy. Dẫu sao thì anh cũng đâu có ở nhà vào ban ngày. Em thì lại vui khi được dẫn thằng bé đi tham quan thành phố, anh sẽ không tước đoạt của em niềm vui nào đấy chứ?
– Thế thằng bé sẽ ngủ ở đâu?
Lali liếc mắt về cuối hành lang.
– Không có chuyện đó đâu. Deepak phản đối.
…
– Cô không hình dung ra cháu như thế này đâu, bà nói ra vẻ hơi ngại ngùng. Cháu cứ coi đây như nhà mình nhé.
– Ta nghi ngờ điều đó đấy, Deepak đứng phía sau bà lẩm bẩm. Anh sẽ pha trà mời vị khách qua đường của chúng ta , trong lúc em đi thay quần áo.
– Đừng nghe lão già gắt gỏng này nhé, Lali xen ngang. Chú Deepak đang giễu cợt trang phục của cô đấy, cô còn chưa biết kiểu người nào sẽ gõ cửa nhà mình mà. Gia dình chúng ta thì vốn bảo thủ.
– Ấn Độ đã thay đổi không ít. Cô chú đang đơi cháu ạ?
– Dĩ nhiên là cô đang đợi cháu rồi. Cháu giống anh ấy lắm, Lali nhìn Sanji đoạn thở dài , cô có cảm giác đang gặp người anh trai mà cô đã không còn được trò chuyện từ bốn chục năm nay.
– Đừng làm phiền thằng bé với những câu chuyện cũ rích ấy chứ, thằng bé phải kiệt sức rồi, Deepak chen ngang trong lúc hộ tống vị khách vào phòng ăn.
Buồi gặp mặt đã diễn ra giữa gia đình nhà Deepak với người cháu trai trong không khi hai người đàn ông vẫn còn đang thăm dò nhau còn Lali thì khỏi phải nói, bà vui như Tết khi gặp người cháu trai con người anh đã khuất rất lâu, một phần máu mủ của gia đình bà, một phần Ấn Độ đã tới với bà.
CLÓE
Clóe đã có một ngày vất vả, cô trở về nhà
“- Bố đã có một ngày dễ chịu chứ? cô hỏi.
– giảng dạy học thuyết kinh tế Keynes cho lũ sinh viên mặt mụn vẫn vui hơn người ta tưởng . Còn buổi thử vai của con, ông hỏi mà không ngước mắt nhìn lên, có kết quả rồi chứ?
– Vài ngày nữa con mới biết kết quả nếu được người ta gọi phỏng vấn lần hai, trừ khi con nhận được lá thư muôn thuở giải thích nguyên do tại sao mình không được nhận.
– Con không ăn tối cùng Schopenhauer hả?
Clóe nhìn cha rồi bước lùi về phía cửa.
– Một cuộc gặp riêng với con gái bố tại nhà hàng có khiến bố thấy hấp dẫn không? Nửa tiếng nữa là con sẵn sàng, cô nói thêm trước khi rút lui.
– Hai mươi phút thôi! ông hét với theo cô.
– Thời gian đấy chỉ đủ để xả nước đầy bồn tắm thôi bô ơi. Hôm nào bố cho người sưa đường ống nước đi, con sẽ tuân thủ thời hạn bố đề ra ngay! ông nghe thấy con từ xa vọng lại.”
Clóe đã có mộ ngày dài mệt mỏi và cô trở về với bố, hai bố con có một khaorn nợ chưa trả được và đã quyết định tự thưởng cho mình một bữa ăn tối sau khi cô được người mẹ cô cho một chút tiền tiêu vặt.
Lali tới gặp Sanji khi văn phòng của cạu cũng nằm cạnh chỗ dối tác của cô, ngay trong công viên và đã có một cuộc trò chuyện gợi nhắc về quá khứ của cô và đứa cháu trai.
“- Khi hai người còn nhỏ thì bố cháu thế nào ạ?
– Ông ấy dè dặt, lúc nào cũng dành thời gian quan sát người khác. Có phần giống như cháu vậy. Đừng có chối, tối qua cháu đã nhìn Deepak không rời mắt còn gì. Nhưng hẳn là cháu đã không trông thấy gì nhiều, bởi đằng sau khuuon mặt quau quau ấy ẩn giấu một người đàn ông đầy những bất ngờ . Vả chăng, Deepak không bao giờ ngừng khiến cô kinh ngạc.
– Chú ấy làm nghề gì ạ?
– Đây là một màn hỏi cung đúng nghĩa đấy, trong khi bản thân cháu chẳng kể cho cô chuyện gì cả! Ông ấy cầm lái.
– Một chiếc taxi?
– Một chiếc thang máy, Lali đùa. Deepak đã dành cả đời minh trong một buồng thang máy vốn nhiều tuổi hơn cả ông ấy.
– Cô chú gặp nhau thế nào ạ?
– Ở công viên Shavaji. Cô vốn thích xem những trận bóng gậy. Chủ nhật nào cô cũng tới đó. Đấy là khoảng thời gian tự do của cô. Ông nội mà biết cô đi ra sân xem bọn con trai chơi thể thao thì thể nào cô cũng bị mắng tơi bời. Deepak là một tay gậy tuyệt ahy. Rố cuộc ông ấy cũng nhận ra cii gái trẻ vẫn thường ngồi một mình trên khán đài. Hồi trẻ cô cũng khá xinh. Một ngày nọ , trong khi tỷ số trận đấu đang khá sít sao, Deepak đã nhìn về phia cô rồi đánh trượt cú phát bóng , mọi người đều lấy làm kinh ngạc, bởi lẽ ông ấy thường xuất sắc loại bỏ những tay giao bóng của đội đối phương. Taatc cả mọi người, ngoại trừ cô. Trận đấu kết thúc, ông ấy tới ngồi bên dưới cô cách hai hàng ghế, không thể để ai đó bắt gặp bọn cô. Deepak nói cô đã bắt ông ấy trả gúa bằng một nỗi nhục nha ê chề, và để được tha thứ, cô phải nhận lời gặp lại ông ấy. Cô đã làm vậy vào chủ nhật kế tiếp, nhưng lần này bọn cô đã rời sân bóng avf đi dạo trên vịnh Mahim. Bọn cô đã ngồi dưới chân một ngôi đền trông ra đê chắn sóng. Bọn cô đã bắt đầu trò chuyện và không bao giờ dừng lại nữa. Chẳng bao lâu nữa là tròn bốn mươi năm bọn cô chung sống , và mỗi buổi sáng Deepak rời khỏi nhà đi làm, cô đi dạo chỉ vì ông ấy làm việc ngay dưới đại lộ Năm kia, số nhà 12, bà nói rõ đoạn chỉ ra phía cổng vòm của công viên Washington Square. Nhưng Deepak ghét cô đến làm phiền ông ấy. Ngôi nhà đáng ghét đó là vương quốc của ông ấy.
– …
– Cháu giống cô chứ không giống bố cháu đâu. Cô thấy nhìn thấy điều ấy trong ánh mắt cháu.
– Cô nhìn thấy ì kia ạ? Sanji gặng hỏi vẻ giễu cợt.
– Niềm kiêu hãnh và những giấc mơ.
– Cháu phải đi làm đây.
– Cháu lại đi vào công nghệ cao à? Bà hỏi
– Đó không phải là nơi chốn cụ thể đâu ạ, mà là vương quốc của riêng cháu. Tối nay cháu có hẹn đi ăn tối rồi, cô chú đừng chờ cháu nhé, cháu sẽ về nhà êm ru không gây tiếng động nào đâu.”
Lại nói thêm một chút về công việc của Sanji
” Mạng xã hội mà anh hình dung còn tinh vi hơn nhiều so với các mạng đã được mấy người Mỹ phát triển. Những phiên bản ứng ducngj đầu tiên của anh chẳng mấy chốc đã mê hoặc hàng nghìn người sử dụng, và con số này không ngừng tăng lên . Cần phải đầu tư để hoàn thiện giao diện của ứng dụng, tuyển dụng nhân sự, thuê văn phòng, đẩy mạnh truyền thông để thu hút càng lúc càng nhiều người hơn. Sanji được thừa hưởng gia tài của cha, mặc dù nó nằm phần lớn trong các cổ phiếu của khách sạn Mumbai Palace, mà anh vốn nắm giữ một phần ba. thành công vượt quá mọi kỳ vọng của anh. Một năm sau khi phát hành, nền tảng ứng dụng đạt mốc một trăm nghìn người sử dụng. Hôm nay thì con số đã đến gần một triệu.”
CUỘC GẶP GỠ ĐINH MỆNH
Từ xa Sanji đã nhận ra cô, nhờ chiếc khăn hình chữ nhật màu đỏ phủ quanh hoog dường nhauw bao bọc nửa thân thể cô.
Anh ngồi xuống một băng ghế gần cô rồi lắng nghe nghệ sỹ Trumpet chơi bản St. Louis Blues.
– Không phải lúc nào tôi cũng bắt đầu trò chuyện mỗi khi chúng ta gặp mặt đâu nhé, rốt cuộc Clóe cũng lên tiếng.
– Thế mà cô vừa làm đấy, Sanji đáp.
– Anh có vẻ không được thoải mái lắm nhỉ.
– Điều gì khiến cô nói vậy?
– Tôi là bác sĩ chuyên khoa mà.
– Cô không phải diễn viên sao?
– Hai nghề đó đều thú vị, dù hơi buồn một chút nhưng bác sĩ chuyên khoa vẫn là một nghề thú vị. Các thành phố càng lớn thì càng khó tìm ra người có thể lắng nghe ta chăm chú.
– Anh tình cờ ghé qua đây hả? Clóe hỏi.
– Không, tôi hi vọng gặp lại cô.
Cô quay về phía nghệ sĩ trumpet.
– Nói phét ghê chưa , chính vì ông ấy mà anh ở đây thôi.
– Tôi tự hỏi nếu ở vị trí của mình lúc này, cha tôi sẽ làm gì, tôi đang chờ đợ tín hiệu , anh vừa nói vừa nhìn xuyên qua tán một cành cây du Tàu cổ thụ.
– Anh nghĩ các linh hồn lang bạt nơi vòm cây đó sao?
– Trên đó hoặc trong một thế giới khác.
– Thế anh muốn hỏi cha mình câu gì vậy ?
– Phức tạp lắm,
– Chuyện phức tạp, đó là bày những vấn đề của chúng ta.
– Hệt như bác sỹ chuyên khoa vậy, cô đã không nói đùa.
– Vậy là anh tin ở các dấu hiệu, Clóe thích thú.
– Còn cô, cô làm gì ở đây?
– Tôi thích nhìn ngắm cuộc sống xung quanh mình . Có một dạo, cũng cách đây chưa lâu lắm đâu, thậm chí buổi tối còn đi dạo trong các siêu thị nữa cơ. Khoan hãy giễu cợt nhé. Ta gặp trong đó đủ loại người, sinh viên, công nhân ca làm đêm và nhiều người già chạy chạy trốn nỗi cô đơn của họ,
– Cô chẳng còn vẻ gì là sinh viên, lại càng không giống một người già cả…
– Cuộc hẹn ở phố 28 lần trước là gì vậy? Anh đã hứa là nếu chúng ta gặp lại…
– Chính xác, tôi đã hứa… Một cuộc hẹn với các chủ ngân hàng, một công ty đang trên đà phát triển và tôi phải giúp nó mạnh hơn nữa.
– Tóm lại, anh là doanh nhân.
– Một chủ thầu. Cô thực sự quan tâm đến công việc kinh doanh của tôi hay hỏi chỉ vì lịch sự?
– Vì lịch sự. Văn phòng của nah đặt tại NewYork hả?
– Ở Mumbai, tôi đã tạo ra một dang Facebook Ấn Độ , nhueng đặc sắc hơn nhiều, Sanji hãnh diện đáp. Cô đã nhận vai diễn đó chưa ?
– Rồi.
– Một vai quan trọng chứ?
– Vô cùng quan trọng ấy chứ! Tôi diễn cả mười nhân vật.
– Chắc cô phải dành vô khối thời gian để hóa trang ấy nhỉ.
– Tôi diễn có phấn son gì đâu, tôi là một diễn viên mà khán giả không nhìn thấy.
– Thế là thế nào?
– Tôi thu âm các cuốn sách. giọng nói không kèm hình ảnh, trái ngược với thể loại phim câm , nhưng tôi tìm thấy ở đó một chất thơ tương tự,, anh không thấy sao?
– Tôi còn chưa bao giờ nghe một cuốn sách.
…
Khi thấy trời chuẩn bị mưa, Sanji đề nghị đưa cô về nhưng cô kiên quyết từ chối, cô vẫy tay chào anh rồi biến mất trên đại lộ Năm.
Khi người ta yêu, người ta muốn quan tâm đối phương nhiều, muốn hỏi cặn kẽ đối phương làm gì. Và hay bối rối, đanh bịa ra những câu chuyện có vẻ ngớ ngẩn để cho câu chuyện thêm dài ra. Ở đây Sanji rõ là đã thích cô nàng Clóe ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.
MÀN GÀI “BẪY” LỢI HẠI
Ông Rivera , bạn trực thang máy của ông Deepak bị ngã gãy chân, Lali đã nghĩ ra cách thuyết phục Sanji trực thay ông ấy độ mươi ngày khi đợi ông ấy khỏe lại.
” – Cô Lali này, cháu đã không nói hết với cô mọi chuyện. Cháu đang điều hành một công ty tại Mumbai. Cháu chịu trách nhiệm trước hơn một trăm nhân viên . Cháu đến New York là để phát triển công việc kinh doanh của mình thôi.
– Vậy vị trí của cháu quá quan trọng nên không thể làm người gác thang máy trong một khaorng thời gian , là thế chứ gì?
– Ý cháu không phải vậy.
– Đó chính xác là điều cháu vừa nói mà.
– Cháu không quá quan trọng, nhưng quá bận rộn ạ.
– Vậy là công việc của cháu quan trọng hơn ra tay giúp gia đình cháu.
– Cô đừng bắt bẻ chữ nghĩa ạ, hãy đặt mình vào vị trí của cháu . Làm sao cháu có thể điều hành công việc kinh doanh nếu như ban đêm phải làm việc trong một chiếc thang máy kia chứ?
– Cô mạn phép hỏi cháu một câu nhé. Cháu biết gì về các nhân viên của mình nào? Cháu có biết vợ họ, biết tên con họ, nhớ ngày sinh nhật và thói quen của họ, những niềm vui và những khó khăn của họ không?
– Sao cháu có thể làm được điều đó chứ? Cháu đã bảo với cô là có đến hơn trăm người rồi mà.
– Vậy là từ vị trí cao vời của mình cháu chẳng nhìn thấy gì nhiều nhỉ. Deepak thì bao quát được toàn bộ cuộc sống của những cư dân sống trong tòa nhà ông ấy như một chân chạy việc tầm thường, nhưng ông ấy đang chăm lo cho cuộc sống thường nhật của họ, ông ấy biết về họ có lẽ còn rõ hơn là chính họ biết về bản thân mình, ông ấy luôn bảo vệ họ. Deepak là một người dẫn lối đưa đường. Còn cháu là cái gì thế?
– Cháu không hề nghi ngờ phẩm chất con người của chồng cô, mà nếu cháu khiến cô nghĩ vậy thì cháu xin lỗi.
– Cho cô thêm một phút nữa thôi. Lali yêu cầu rồi lùa tay vào trong túi xách.
Bà lấy một đồng 25 xu trong ví, đặt nó vào lòng bàn tay Sanji rồi khép các ngón tay anh lại.
– Úp bàn tay của cháu xuống rồi xòe ra, bà ra lệnh.
Sanji làm theo những gì bà yêu cầu và đồng xu rơi xuống chân anh.
– Đó là điều sẽ xảy ra đến với cơ nghiệp của cháu vào cái ngày cháu nhắm măt xuôi tay đấy.
Nói đến đây bà bỏ đi.,
Sanji nhặt đồng xu lên, bối rối. Anh ngước mắt nhìn lên các phiến lá của cây du Tàu cổ thụ, càng bối rối hơn nữa rồi đuổi theo Lali.
– Bao nhiêu đêm ạ? anh hỏi
– Vài tuần
– Cháu không định ở lại NewYork lâu đến thế.
– Nếu muốn, cháu sẽ làm được, trừ phi một người đàn ông quan trọng như cháu không có tự do riêng của mình.
– Cháu không muốn tỏ ra hỗn hào đâu, nhưng cô là một kẻ giỏi thao túng chết tiệt.
– Cô cảm ơn cháu vì lời khen này nhé, cháu nghĩ mình xuất thân từ đâu vậy? Vậy thì câu trả lời có hay không nào?
– Mười đêm, sau đó cô phải tìm ai khác nhé.
– Cô sẽ làm hết sức mình.
– Một lời cảm ơn đơn giản là đủ.
– Chính cháu sẽ cảm ơn cô cho mà xem, cô chắc chắn rằng trải nghiệm này sẽ có lợi cho cháu đấy.”
Và quả nhiên điều đó đã đem lại trải nghiệm quý giá cho Sanji thật , và chúng ta cũng không khỏi vỗ tay tán thưởng cho sự “gài bẫy” thượng thừa của người cô Lali 🙂
NGÀY ĐI LÀM ĐẦU TIÊN
“Sanji có mặt trong đại sảnh trễ mất nửa tiếng. Lẽ ra Deepak có thể trách cứ anh, nhưng ông không dám làm quá. Oong kéo anh xuống tầng hầm rồi giảng cho anh một bài về cơ khí buồng kỹ thuật của thang máy. Hộp cầu chì, dây cu roa của thiết bị điều chỉnh, riêng cái này thi thoảng cần phải kiểm tra chức năng của nó, việc tra dầu mỡ những thanh dẫn, mọi thứ trôi qua, đến khi Sanji nhắc ông rằng anh không có trách nhiệm bảo dưỡng thang máy.
– òn hiểu biết về xã hội của cậu? Deepak phẫn nộ. Nếu cầu chì bị nhảy, cậu sẽ rất vui sướng khi biết vị trí của nó ở đâu và làm cách nào để thay thế nó đấy.
– Vui sướng ư, cháu không chắc đâu, Sanji đáp, nhất là nếu cháu bị mắc kẹt giữa hai tầng nhà.
– Chính vì thế, câu luôn phải mang điện thoại theo người. Nhân tiện, cô Clóe không thể với tới nút gọi thang; khi cần chúng ta phục vụ, cô ấy chỉ để điện thoại reo một hồi chuông thôi, cậu không cần nhấc máy và lên luôn tầng chín nhé….
– Cô gái ấy ở tầng chín…, anh chậm rãi nhắc lại.
– Cậu đã gặp cô ấy lúc tới thăm ta rồi đấy. Thậm chí cậu còn phụ trách việc tìm cho cô ấy một chiếc taxi, cậu còn nhớ chứ? Đây này, nhắc tới tào tháo thì Tào Tháo tới, Deepak tiếp lời trong khi điện thoại di động của ông rung lên.”
HIỂU LẦM
“- Anh tin chắc là tôi sẽ đến sao?
– Tôi tin chắc là mình có thể ăn cả 2 chiếc.
– Mà chúng ta đi dạo nhé? Clóe rủ
Sanji bước gần cô. Miệng anh chỉ chực hỏi một câu và anh cưỡng lại một phút trước khi nói ra thành lời.
– giữa cô và anh chàng Schopenhauer kia đã xảy ra chuyện gì vậy?
– Anh thực lòng quan tâm đến cuộc sống của tôi hay chỉ hỏi tôi cho phải phép vậy?
– Cho phải phép, Sanji đáp
– Tới đây, chúng ta lại gần đài phun nước đi, đó là nơi vui nhất trong công viên này đấy.
Cô nói đúng, một người tung hứng vụng đề đang loay hoay bắt lại những trái bóng của mình, một phụ nữ đang dùng phấn tô màu những bức chân dung trên nền đất, hai người đàn ông đang tình tứ hôn nhau trên bãi cỏ, lũ trẻ chạy theo những tia nước. Sanji ngooig trên gờ bồn nước, Clóe đưa chiếc xe lăn của tôi tới cạnh anh rồi nhìn tấm chăn hình chữ nhật.
– Không phải lúc nào tôi cũng thế này đâu, và có điều gì đó trong câu chuyện giữa chúng tôi đã biến mất cùng với một phần cơ thể tôi
– Tính hài hước của cô, tài ứng đối của cô, ánh mắt của cô, thậm chí là nụ cười của cô , tất cả những thứ ấy đối với anh ta vẫn chưa đủ sao?
– Tôi thà đổi chủ đề còn hơn.
…
– Tại sao anh lại bại đặt với tôi anh là một doanh nhân ?
– Cô sống ở tầng trên cùng của tòa nhà tráng lệ, đó không phải là một lý do đủ sao?
– Tôi ở đây và tôi có cảm giác anh đang tán tỉnh tôi , khá vụng về, nhưng…
– Nhưng sao kia?
– Hẳn là anh không mấy coi trọng vẻ bề ngoài , tôi biết mình đang nói gì mà.
Ở nước tôi thì vấn đề không phải vẻ bề ngaofi, chỉ cần khác biệt về đẳng cấp thì tuyệt đối sẽ tuyệt đối không giao du qua lại. Cô dùng bữa tối với một nhân viên trực thang máy chứ?
…
– Thay đổi khung cảnh nhé, cô đề xuất. Ngày mai, tôi rời khỏi phòng thu vào lúc 17h, anh biết địa chỉ rồi đấy….
– Vâng, tôi có cuộc hẹn không xa đó lắm.”
Đúng giờ hẹn, bọn họ gặp nhau bên bờ sông, họ nói chuyện tại sao cô không mang chi giả và nhiều câu chuyện khác nữa.
“- Cô có những chiếc bánh xe xinh xắn, nhưng tôi thì có nước da xỉn đục, theo cô thì điều gì khiến họ thấy sốc nhất nào?
Clóe nhìn Sanji không rời mắt.
– Anh lại gần đây đi, cô khẽ nói.
Cô quàng hai cánh tay qua cổ Sanji rồi đặt một nụ hôn lên môi anh. Một nụ hôn điện ảnh , nhưng dẫu sao chăng nữa vẫn là một nụ hôn và hai má của Sanji chuyển từ đục sang đỏ tía.
– Thế đấy. giờ thì họ đã biết anh không phải là gia nhân của tôi rồi.
Cuối cùng họ đã thừa nhận tình cảm với nhau. Cuối cùng cô ấy cũng đáp lại tình cảm của anh.
Tình cờ, quý bà Collin lại bị mất một chiếc vòng nữ trang quý giá , bà ta đã gọi cảnh sát tới điều tra và Sajin lại bị nghi ngờ. Ông Deepak vừa thương vừa muốn bảo vệ cháu mình nên đã nhận tội thay để cảnh sát không tống anh vào tù.
Câu chuyện rồi sẽ ra sao? Hai người có được minh oan. Chiếc vòng do ai là thủ phạm? Sajin và Clóe có đến được với nhau không? Chúng ta hãy cùng theo dõi nhé.
Với tiết tấu câu chuyện chậm rãi, mạch truyện được kể tài tình với những nút thát mở nhịp nhàng. nghệ thuật kể chuyện, miêu tả tâm lí nhân vật và tình huống tài tình đã làm nên chất rất riêng., lãng mạn, trữ tình, nsaau lắng chỉ có nơi Marc Levy.
Mua sách Cô Gái Như Em ở đâu?
Giá trên thị trường cuốn “Cô Gái Như Em” khoảng 91.000đ đến 104.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…
1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “Cô Gái Như Em Tiki” tại đây
2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “Cô Gái Như Em Shopee” tại đây
3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “Cô Gái Như Em Fahasa” tại đây
Đọc sách Cô Gái Như Em ebook pdf
Để download “sách Cô Gái Như Em pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.
(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 28/12/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI
Xem thêm
- Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi
- Cô Gái Và Màn Đêm
- Con Yêu Nhà Mình Vì Nhà Mình Tuyệt Vời Nhất
- Con Yêu Cha Vì Cha Thật Tài Ba
- Phụ Nữ Hiểu Biết Sẽ Có Cuộc Sống Đẳng Cấp Hơn
- Thằng Nớ Con Nhà Ai?
Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free