LoLa Chạy Trốn
Giới thiệu sách LoLa Chạy Trốn – Tác giả Rachel Gibson
LoLa Chạy Trốn
Không ai có thể chạy trốn khỏi định mệnh của đời mình, bởi tất cả đã được số phận an bài. Cựu người mẫu LoLa ra sức chạy trốn khỏi vụ lùm xùm scandal ảnh khỏa thân, nhưng lại vấp phải một điệp viên ngầm cũng đang chạy trốn vì bị lộ và… tình yêu thật khó cưỡng.
Khi cựu người mẫu Lola Carlyle phát hiện ra một số hình khỏa thân của chính cô bị tung lên mạng, cô đã trốn đến nơi chỉ có ánh nắng mặt trời – nơi cô cho là – an toàn, và chờ cho đến khi tin đồn đó chết đi. Thế rồi chiếc du thuyền cá nhân mà cô đang ngủ quên lại bị “trưng dụng” bởi một người đàn ông tên là Max Zamora, và rằng anh ta làm việc cho chính phủ.
Nghe có vẻ điên khùng, nhưng Max đang nói sự thật – vỏ bọc của anh đã bị lộ, anh đang chạy trốn, và giờ anh phải đương đầu với một người phụ nữ đang rất giận dữ và xinh đẹp. Anh từng nhìn thấy Lola trước đây – chẳng mặc gì nhiều trên các tờ bìa của các tạp chí thời trang. Nhưng cô còn xinh đẹp hơn khi gặp trực tiếp. Từ mái tóc vàng hoàn hảo đến đầu các ngón chân nhỏ bé được sơn kỹ lưỡng, Max cảm thấy cô thật quyến rũ, hấp dẫn… và thật cứng đầu.
Và đó là những gì anh nghĩ trước khi cô thổi bay con tàu!
1. Thông tin chi tiết
- Tên sách: LoLa Chạy Trốn
- Mã hàng 8936046240440
- Tên Nhà Cung Cấp Chibooks
- Tác giả: Rachel Gibson
- Người Dịch: Nguyễn Mai Trang
- NXB Thời Đại
- Trọng lượng: (gr) 300
- Kích Thước Bao Bì: 14 x 20.5
- Số trang: 376
- Hình thức: Bìa Mềm
- Xem thêm: Top sách nên đọc
2. Đánh giá Sách LoLa Chạy Trốn
1 Về nội dung thì miễn bàn. truyện cực kì cuốn hút, nó sẽ khiến bạn đọc ngấu nghiến và quên ăn. R.G xây dựng tình huống rất tốt mặc dù nếu ở ngoài thực tình huống đó chẳng có j ;))) kết truyện đẹp. nhưng với mình nó k ổn lắm vì Max được huấn luyện để k bị tình cảm ảnh hưởng tới công việc, và đây là điều tối kỵ trong nghề của anh. thoại thì đúng chất Mỹ, ngắn gọn, thông minh và hài hước . điểm trừ là sách có dấu hiệu đã từng đọc qua. có nếp đánh dấu và vết bẩn ở một số trang. dù mua vào đợt sales nhưng như vậy rất k ổn.
2 Khúc đầu hơi khó ngấm nhưng mà càng về sau càng thấy thú vị=)) mặc dù đã đọc nhiều truyện tương tự như này nhưng mình vẫn thấy khá là thích, mình thấy thoại cũng tinh tế đấy chứ sao nhiều bạn bảo là bình thường..tóm lại là nên đọc.
3 Nạn nhân lại đem lòng yêu hung thủ, một tình tiết không mới nhưng luôn hấp dẫn người đọc. Bắt đầu hai người họ đối với nhau chỉ là sự hằn học nhưng sau kkhi cùng nhau trải qua gian khó họ lại cảm giác như không thể rời xa đối phương. Và lưới tình chờ sẵn là một điều hiển nhiên. Ngoài tình yêu tác giả còn đem đến cho ta thấy được cái giá của mỗi lựa chọn. Để có được cái mình muốn mỗi người ai cũng phải trả giá cho nó. Một câu chuyện thực tế nhưng không kém phần lãng mạn.
4 Tôi mua quyển “Lola chạy trốn” sau khi đọc cuốn “Sex, Lies and Online dating” (Nói dối và hẹn hò trực tuyến) và cuốn “Not Another Bad Date”. Có lẽ do “Lola chạy trốn” ra đời từ những năm Rachel Gibson mới cầm bút viết văn nên nội dung truyện dường như kém hơn hẳn so với 2 quyển còn lại. Truyện có phần hơi rề rà và có nhiều chi tiết không cân thiết khiến những câu văn trở nên luộm thuộm. Tuy nhiên, Rachel thực sự là bậc thầy trong việc xây dựng các tình huống truyện bởi với quyển nào cũng vậy, tình huống cốt lõi của truyện đều rất hấp dẫn, bất ngờ, tạo hứng thú cho người đọc. Dù không được xuất sắc như “Nói dối và hẹn hò trực tuyến” nhưng “Lola chạy trốn” vẫn xứng đáng nằm trong danh sách nên đọc nếu bạn yêu thích tác giả Rachel Gibson
5 Sự gặp gỡ giữa Lola và Max đúng là một sự gặp gỡ éo le đúng kiểu tình ngay lý gian . Rachel không bao giờ làm tôi thất vọng trước những tác phẩm của cô . Nó như một ly sinh tố hòa quyện tất cả vị ngọt trên thế gian này nhưng cũng chứa một chút cay đắng . Lola là một người mẫu xinh đẹp quyến rũ từ quá khứ đến hiện tại cô luôn sống trong cảnh sung túc sống dưới ánh đèn chớp nhoáng của thành phố . Khi gặp sự cố cô như con rắn mất đầu chỉ biết trốn chạy thay vì đương đầu với nó . Sau khi Lola gặp Max cô đã biết thế nào là suy nghĩ một cách đúng đắn . Max là một anh chàng khá kì lạ nhưng cũng hài hước . Những tình huống mà họ gặp phải làm ta phải bật cười khi đọc . Có một số phân cảnh rất cảm động và lãng mạn
Review sách LoLa Chạy Trốn
Trích dẫn
Lola chui vào giữa lớp chăn đệm của chiếc giường lớn và nằm nghiêng người. Cô không phải một ả đàn bà thích trêu ngươi. Anh đã hôn cô, và cô đã đáp trả, hôn lại anh. Anh mới là người có đôi bàn tay nhanh như điện xẹt. Anh rất khéo léo, cô hầu như không cảm thấy anh cởi khuy áo mình ra nữa ấy chứ. Cô thậm chí còn không biết anh đang làm gì cho tới khi anh đẩy áo cô xuống cánh tay cô. Không, cô không phải một ả đàn bà thích trêu ngươi. Cô chỉ thực tế mà thôi.
Dù vậy chính xác thì cô cũng không giữ rịt tay vào người. Nhưng mà, cô tự nói với mình, áo anh vốn đã cởi nút rồi. Cô chẳng còn chỗ nào để đặt tay ngoài những cơ bắp rắn chắc trên ngực anh… và bụng anh nữa. Được rồi, cô đã để các ngón tay mình lê la đôi chút, nhưng điều đó cũng chẳng biến cô thành một ả đàn bà thích trêu ngươi cho được. Max quá ảo tưởng.
Cô lăn ngửa ra và che cánh tay lên mắt. Sau hai đêm vừa rồi, một chiếc giường thông thường với drap giường sạch sẽ đúng là thiên đường. Cô đẩy ý nghĩ về Max ra khỏi đầu, và được ru ngủ bởi chuyển động dập dềnh của con thuyền, rất nhanh cô chìm vào một giấc ngủ sâu. Nhưng thậm chí trong giấc ngủ, cô cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi Max. Cô mơ về anh, khuôn miệng và bàn tay anh đưa cô tới một vòng đu quay đầy hoang dại của cảm giác.
“Lola.”
Cô mở mắt ra trong căn phòng tối om, chẳng nhìn thấy gì, và lại nhắm mắt lại.
“Dậy đi, Lola.”
“Sao thế?” Cô rên lên. Ánh sáng từ phòng giải trí tràn qua cánh cửa mở rộng và chiếu sáng một góc giường cùng nửa thân dưới của Max từ đầu gối trở xuống. Anh đã đổi sang chiếc quần jean đen, đi bốt, và chân anh đang xoài rộng.
“Cô phải dậy mau.”
“Mấy giờ rồi?” cô hỏi, rồi nhận ra anh cũng chẳng có cách nào biết được.
“Cô đã ngủ thiếp đi vài giờ rồi.”
Lola ngồi dậy và ngay lập tức chú ý tới những chuyển động tròng trành nhấp nhô của con thuyền.
“Chúng ta bị một cơn bão tấn công,” anh giải thích. “Cô cần mặc một cái áo phao vào đi.”
“Tệ thế sao?”
“Nếu không thì tôi đã chẳng đánh thức cô dậy.”
“Bé Cưng đâu rồi?”
Max cúi người và đặt chú cún lên giường. Bé Cưng nhảy vào vòng tay cô khi mũi tàu Dora Mae chúi xuống và nước đập mạnh vào cửa sổ ở mạn tàu. Lola ngước nhìn những cửa sổ tròn nhỏ nhưng chẳng thể nhìn thấy gì. Chuông báo động gióng lên dọc xương sống tới tận đỉnh đầu cô. “Con thuyền này sắp chìm ư?”
Anh không trả lời và cô ném cái chăn ra. “Max?”
Từ bên kia phòng, anh bật đèn lên. Tóc anh ướt đẫm, dính bết lên đầu, và anh đang mặc một cái áo đi mưa màu vàng. “Cô muốn biết sự thật không?”
Không hẳn, nhưng cô đoán mình thà biết điều tệ nhất còn hơn là ngồi đoán bừa. “Có.”
“Sóng từ khoảng hai tới ba mét, và tôi ước lượng gió vào khoảng năm mươi hải lí. Nếu tôi có cách lái được tàu, mọi việc sẽ không quá tệ, nhưng chúng ta sắp bị xô qua lại như một cái nút bần.” Như để chứng minh luận điểm của anh, một con sóng đập vào mạn trái. Con thuyền Dora Mae nghiêng sang phải và bóng đèn chập chờn. Max nắm chặt lấy tay nắm cửa còn Lola và Bé Cưng bị trượt tới mép giường.
“Nếu nước tràn vào phòng máy, chúng ta sẽ mất điện,” anh thêm vào phần tin tức vốn đã đầy hãi hùng.
Khi con thuyền tự đứng thẳng dậy, Lola đứng lên. “Chúng ta sẽ làm gì?”
“Không gì cả ngoài việc cố trụ qua nó.” Anh di chuyển về phía cô và giơ ra một cái áo phao. “Mặc cái này vào đi.”
Cô lấy nó từ chỗ anh và xỏ một tay, rồi tay kia qua cái áo màu vàng sọc ngang màu đỏ. “Thế còn anh thì sao?”
Anh mở áo mưa ra và cho xem áo phao màu xanh lục của anh. Cô đưa Max chú cún của cô rồi đóng khóa lại ngang bụng và dạ dày cô. Ngang ngực, các dây đeo không với được tới nhau, nên cô để chúng rơi lủng lẳng.
“Thế còn Bé Cưng thì sao? Nó cần một cái áo phao.”
“Không có cái nào đủ bé để vừa với con chuột nhắt đó cả,” anh nói và rời khỏi phòng nghỉ.
Cô theo sát phía sau, các giọt nước rơi xuống từ chân tóc anh và lăn dọc sau gáy anh. “Anh đã kiểm tra rồi à?” Ngoại trừ vài cái gối sô pha mềm nằm trên sàn cạnh tờ tạp chí mà Lola đã đọc lúc trước, đồ đạc bên trong con thuyền đều đã đóng chặt xuống sàn nhà.
“Rồi.”
Con thuyền Dora Mae chúi sang trái, và Lola cảm thấy dạ dày cô cuộn sóng sang bên phải. “Nó có thể chìm mất.” Cô túm lấy lưng áo đi mưa của Max. “Max, chúng ta phải làm gì đó chứ.”
Max nhận thấy lưng áo anh bị giần giật và ngoảnh qua vai nhìn vào đôi mắt nâu đầy sợ hãi của Lola. Cô mong anh làm gì đó để cứu chú chó của cô. Mong mỏi ấy nằm trọn vẹn trên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Cô cũng mong anh sẽ cứu cả cô nữa. Nó mang lại gánh nặng như thòng lọng quấn quanh cổ anh. Anh chẳng phải là vị cứu tinh của một ai hết. Công việc anh làm cho chính phủ không bao giờ có tính cá nhân. Ngoài thông tin từ chỉ dẫn, anh không hề biết các bên có liên quan. Anh không biết mình giúp ai, hay giúp thanh trừ ai. Anh không muốn biết.
Lola nắm chặt lấy cánh tay anh khi thuyền nghiêng sang trái. Cô bắt đầu trông hơi xanh. Anh biết cảm giác đó. Anh cũng đã nôn mất bữa tối của mình qua thành tàu một tiếng trước. “Ngồi xuống ghế đi trước khi cô ngã xuống.”
Thay vào đó, cô lần đường tới phòng tắm nhanh hết mức có thể. Làn mưa xối xả và cơn thịnh nộ của đại dương đã bịt kín mọi âm thanh từ nhà vệ sinh. Max không cần nghe cũng biết được cô đang nôn. Trong một cơn bão, ai cũng bị nôn.
Ôm Bé Cưng trong tay, anh đi vào phòng ăn, ở đó anh gom lấy hộp cấp cứu, phao cứu hộ, và bè hơi gấp gọn. Cân nhắc đến năm thanh tra cái bè là 1989, anh ngờ là cái bè này thậm chí còn chả nổi được. Hộp cấp cứu, giống các thiết bị dùng cho tình trạng khẩn cấp khác trên boong, chẳng có gì đáng kể. Có một hộp đựng dụng cụ câu cá loại nhỏ và hai ngọn đèn không thấm nước – kèm pin hỏng.
Max đặt chú chó lên băng ghế trong phòng ăn, ném áo mưa của anh lên bàn, rồi với lấy con dao ăn cá mà anh đã nhét vào thân đôi bốt. Anh cắt đi hai khúc vải nhựa Styrofoam dài một mét hai khỏi phao, rồi lục tìm trong cái túi vải len mà anh đã chất đầy những đồ dữ trữ họ sẽ cần nếu phải rời Dora Mae. Anh rút ra một cuộn băng dính bạc mà lúc trước anh đã quấn quanh cửa cabin để ngăn nước biển. Khi mũi thuyền dốc lên, anh với lấy chú cún của Lola. Max nhướn mắt tới dãy cửa sổ trài dài dọc phòng ăn và phòng giải trí, nhưng anh chẳng nhìn được chút gì cảnh hỗn mang bên ngoài. Thứ anh nhìn thấy là hình phản chiếu của anh đang ôm chú cún của Lola sát vào ngực, như thể anh giải quyết được hết các rắc rối của họ. Chỉ là anh không thể giải quyết được. Trong sự nghiệp lính hải quân, anh đã từng trải qua nhiều trận sóng hung dữ và nhiều cơn bão nhiệt đới, nhưng những lúc ấy anh ở trên những con thuyền khu trục. Năm 1988, anh đã vượt qua bão Mitch trên tàu ngầm tấn công lớp Sói Biển. Không mất một sợi lông nào dưới mặt nước biển.
Bé Cưng liếm cằm Max và anh cúi xuống nhìn đôi mắt đen long lanh của chú cún. Thậm chí cả chó của Lola cũng nhìn anh như thể anh có đủ sức mang phép màu đến. Như thể anh có thể lôi phép màu ra từ không khí mỏng và cứu tất cả bọn họ, gánh nặng của anh lại tăng thêm. Dây thòng lọng lại siết chặt.
Anh đặt nhựa Styrofoam lên hai bên người chú cún. Rồi anh quấn băng dính quanh bụng, lưng Bé Cưng và các khúc phao. Khi anh làm xong, chú chó con trông như một cái khay bạc có chân. Nó chắc sẽ không thể cứu được mạng sống của Bé Cưng, nhưng nó sẽ giữ con chó nổi trên mặt nước.
Cánh cửa vào nhà vệ sinh bật mở và Lola lảo đảo bước ra. Mặt cô trắng như tờ giấy, và môi cô gần như bạc phếch. Cô liếc về hướng phòng ăn khi di chuyển về chỗ tràng kỉ. Con thuyền quay mạnh sang trái, và cô gục đầu gối xuống và bò nốt quãng đường còn lại. Từ bên ngoài, những hạt mưa và nước biển không thể nhìn thấy đập mạnh vào cửa sổ.
Max níu lấy bàn ăn và chờ một khoảng lặng trong cơn quay cuồng rồi đi tới tràng kỉ. “Đây là thứ tốt nhất tôi có thể nghĩ ra,” anh nói, và đặt chú cún vào lòng cô.
“Cảm ơn anh, Max.” Cô nằm xuống nghiêng người và ôm Bé Cưng sát vào ngực. “Tôi vốn biết, sâu trong tim anh, anh thích Bé Cưng mà.”
“Phải rồi, vị trí của nó đang lớn dần lên trong tôi.”
“Như rêu mốc ấy à?”
“Ừ, như rêu ấy.”
Một nụ cười yếu ớt chạm tới khóe miệng của cô. “Tôi và Bé Cưng và rêu mốc.”
“Có lẽ tôi vừa quyết định thích cô hơn rêu mốc một tí.”
“Ừ, tôi biết.”
“Bằng cách nào thế?”
“Anh đã hôn tôi như là anh thích tôi hơn rêu mốc.”
Một con sóng đập mạnh vào đuôi phải của tàu Dora Mae đến mức làm Max khuỵu gối xuống. Anh đập mạnh và trượt ngang sàn nhà. Đèn nhấp nháy chập chờn, rồi động cơ tắt phụt, ném cả cabin vào bóng tối mờ mịt đến mức Max không thể nhìn thấy xa hơn ba mươi phân trước mặt.
“Max!” Tiếng gào hoảng loạn của Lola lấp đầy bóng tối đen như mực.
“Cô ổn chứ?” anh hỏi. “Cô vẫn ở trên ghế đấy chứ?”
“Tôi không biết mình ở đâu nữa. Bé Cưng đâu rồi?” Vài giây căng thẳng trôi qua rồi cô lại cất tiếng. “Nó đây rồi,” cô nói cách chân Max vài chục phân. “Đèn sẽ sáng lại chứ?”
Đêm đầu tiên máy phát điện khẩn cấp đã không hề hoạt động, và anh ngờ rằng tối nay cũng sẽ không. “Không cho đến khi tôi khởi động lại động cơ.”
“Đừng ra ngoài.”
“Cưng à, tôi cũng không có ý định đó đâu.” Qua bóng tối, anh bò về hướng phòng bếp và thấy túi vải len thô trên sàn. Khi anh kéo cái túi về hướng tràng kỷ, mắt anh đã điều chỉnh đôi chút, tiếp nhận các mức độ đen xám khác nhau. “Cô có bị đau ở đâu không?”
“Chỉ khuỷu tay của tôi thôi. Tôi nghĩ mình sẽ sống.” Cô im lặng một giây, rồi hỏi, “Max, anh có nghĩ…” Cô không nói hết, nhưng anh cho là mình biết cô định hỏi gì.
“Tôi nghĩ gì cơ?”
Anh hầu như không thể nghe thấy âm thanh giọng cô qua tiếng gió đang gào rú từ bên ngoài. “Anh có nghĩ chúng ta sẽ vượt qua được hay không?”
Lola và Bé Cưng đã bò lại lên ghế, và Max ngồi trên sàn, tựa lưng vào tay ghế. “Có cơ hội.” Anh nói với cô sự thật. Quá nhiều lần trong đời anh từng nghĩ rằng mình đã tiêu, nhưng anh vẫn ở đây. Vẫn sống và vẫn đang thở.
Cô túm lấy ống tay áo anh và xoắn nó lại trong các ngón tay dài của mình. “Anh đã từng suýt chết chưa Max?”
Nhiều hơn số anh có thể đếm. “Một hai lần gì đó.”
Vài giây trôi qua, rồi cô nói vừa đủ nghe được trên tiếng biển cả giận dữ. “Tôi từng suýt chết một lần. Nó thật đáng sợ và tôi không muốn trải qua thêm lần nữa đâu.” Đầu cô sát gần cạnh vai trái của anh, và anh gần như có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của cô trên tay mình.
“Chuyện gì đã xảy ra thế?” Anh mở khóa túi và rút ra một cái đèn pin.
“Tim tôi đã ngừng đập trong phòng vệ sinh ở nhà hàng Quán trọ trong Rừng xanh.”
Anh chiếu đèn lên vai cô và ánh đèn soi sáng miệng cô và đỉnh đầu Bé Cưng. Chú cún đang run lên dữ dội. Max nhìn xuống màn bóng tối phủ ngang mặt cô, và anh tự hỏi có phải cô từng có tiền sử bệnh tim mạch hay không, vì nó mà cô phải uống rất nhiều thuốc giảm đau chẳng hạn. Một lần nữa anh lại hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi tọng vào mình đầy tôm hùm và khoai tây nghiền với bơ lỏng đi kèm, rồi tôi làm trò thọc ngón tay xuống họng như thường lệ,” cô nói như thể cô đang trò chuyện về một việc mà cô từng làm rất thường xuyên. “Chất điện phân của tôi bị nhiễu loạn và hạ gục tim tôi. Đó không phải lần đầu tiên tôi ngất xỉu, nhưng là lần đầu tiên tim tôi ngừng đập.”
“Cô từng suýt chết vì nôn sao?”
“Phải.”
Max vô cùng ác cảm với chuyện nôn ọe, nên anh không thể hình dung rằng lại có người cố tình làm thế. “Cô thọc tay xuống họng cô à? Vì cái quái gì cơ chứ?”
Anh nhìn miệng cô khi cô nói bằng tông giọng chuyện thường ngày, “Tất nhiên là để duy trì vẻ mảnh mai rồi. Vẻ ngoài mảnh khảnh được ưa chuộng, mà tôi thì không phải dạng mảnh khảnh bẩm sinh.” Mũi thuyền hất lên rồi chúi xuống, và tay cô siết chặt trên áo anh. Cô ngừng nói cho đến khi Dora Mae một lần nữa thăng bằng trở lại. Khi cô tiếp tục nói, anh có thể nghe được vẻ sợ hãi trong giọng cô. “Một lần tôi đã thấy một cô gái hít thuốc quá liều trong một bữa tiệc ở Nepenthe tại Milan. Rất nhiều cô gái hít thuốc phiện để giữ vẻ mảnh mai. Không phải tôi. Tôi bắt mình nhịn đói hoặc nôn mửa.”
“Chúa ơi,” anh thì thầm trong cabin tối om. “Sao cô không tìm việc gì khác để kiếm sống ấy?”
“Như việc gì nào? Tôi chỉ có bằng trung học. Tôi còn có thể làm việc gì nữa để kiếm ra vài triệu đô la một năm mà không có bằng đại học cơ chứ?” Cô cười nén lại, nhưng nghe tiếng cười thật khô khan và không chút hóm hỉnh. “Không phải tất cả mọi việc đều tệ đâu Max ạ. Có những phần ở đó mà tôi đã rất thích. Những phần rất đáng kinh ngạc. Tôi đã gặp vài con người tuyệt vời mà vẫn đang là bạn tôi. Nhìn thấy vài địa điểm phi thường. Tôi được trao cơ hội làm người phát ngôn cho những tổ chức từ thiện tuyệt vời, và nó còn mở ra cánh cửa cho công việc kinh doanh đồ lót của tôi nữa chứ.” Cơn gió bên ngoài rít lên và Lola tựa trán vào vai anh. Cô tiếp tục trò chuyện như thể nói chuyện sẽ giữ cho họ nổi lên. “Những phần khác của công việc người mẫu rất dễ nghiện. Tiền. Du lịch. Quần áo. Sự chú ý. Rất khó để từ bỏ, Max ạ. Đi từ một người nổi tiếng thành một người bình thường.”
Khi con thuyền tròng trành, cô kể cho anh đôi chút về quá trình chữa bệnh biếng ăn và lí do chứng rối loạn của cô lại chẳng hề liên quan tới một cuộc đời mất mát hay tuổi thơ bị ngược đãi, mà chủ yếu là do khao khát được hoàn hảo của cô.
“Cô không sợ căn bệnh đó sẽ quay lại sao?” anh hỏi.
“Thỉnh thoảng thôi, nhưng tôi cũng không thể bị nó làm ám ảnh được. Tôi chỉ cần ăn như một người bình thường và bảo đảm rằng mình không bị tăng hoặc giảm cân thất thường mà thôi.” Bé Cưng ngọ nguậy và cô nâng một tay lên gãi đầu nó. “Tôi phải nhắc nhở bản thân rằng kiểm soát và hoàn hảo chỉ là ảo tưởng, và tôi rất ổn với cơ thể mình,” cô nói. “Tôi không phải trở nên hoàn hảo.”
“Lola, cô hoàn hảo.”
“Không đâu, nhưng tôi đang học cách chung sống cùng cặp đùi của mình.”
“Đùi cô hoàn hảo.” Anh không thể tin mình đang trò chuyện thế này với Lola Carlyle, trong tất cả phụ nữ. Và dưới bất kỳ hoàn cảnh nào khác, anh sẽ không thèm phí hơi. “Khi tôi gặp cô, một trong những điều đầu tiên tôi nghĩ đến là cô ngoài đời xinh đẹp hơn nhiều trên tạp chí đấy.”
“Anh thật ngọt ngào, Max ạ.”
Anh không nghĩ từng có người phụ nữ nào lại gán chữ ngọt ngào vào anh trước đây. Anh nghĩ về nó một lúc và quyết định rằng anh cũng không phiền chuyện Lola Carlyle bảo anh ngọt ngào. Và nếu họ đang không ở tâm bão, anh cũng sẽ không ngại cho cô xem xem anh có thể trở nên ngọt ngào đến mức nào. “Tôi không thích mấy cô nàng xương xẩu,” anh nói. “Tôi thích đàn bà. Đàn bà có ngực, hông, và mông vừa vào tay tôi.”
“Anh có đôi tay lớn lắm đấy.” Cô bật cười, nhưng tiếng cười của cô tắt lịm khi con thuyền bị đập sang trái. Max trụ vững chân, và Lola thả áo anh ra để nắm lấy ghế. Khi tàu Dora Mae thẳng lại, cô lại nắm lấy áo anh và cuối cùng cũng thú nhận rằng, “Max, tôi thực sự rất sợ.”
“Tôi biết.” Anh phủ tay mình lên tay cô và siết nhẹ.
“Nói chuyện với tôi đi. Miễn là tôi có thể nghe giọng anh, tôi sẽ biết mình đang sống và sẽ không quá sợ hãi nữa.”
Dưới những tình huống căng thẳng, Max thích im lặng hơn, nhưng nếu trò chuyện giúp ích cho cô, anh sẽ nói đến xanh cả người cũng được. Anh nợ cô từng ấy. “Việc đầu tiên cô sẽ làm khi chúng ta được giải cứu là gì?” anh hỏi.
“Gọi cho mẹ và cha tôi chăng? Tôi biết họ đang phát cuồng lên vì lo lắng cho tôi,” cô nói. “Rồi tôi sẽ đưa các bức ảnh khỏa thân của tôi xuống khỏi mạng.”
“Cô định làm việc đó bằng cách nào?”
“Tôi sẽ thuê ai đó để tống tiền Sam bắt hắn đóng cửa trang web đó lại.”
Max nghĩ chắc sẽ có những con đường trực tiếp hơn để xử lí vụ đó, nhưng anh không đưa ra một gợi ý nào bởi vì khi họ đã rời khỏi tàu Dora Mae, Lola không còn là trách nhiệm của anh nữa.
“Thế còn anh thì sao?” cô hỏi. “Việc đầu tiên anh sẽ làm là gì?”
“Ăn sườn nướng.”
Mua sách LoLa Chạy Trốn ở đâu?
Giá trên thị trường cuốn “LoLa Chạy Trốn” khoảng 38.000đ đến 60.000đ. Tuy nhiên bạn có thể tham khảo sách trên các trang thương mại điện tử như: Shopee, Newshop, Fahasa, Tiki…
1 Giá khuyến mãi ưu tiên số 1 “LoLa Chạy Trốn Tiki” tại đây
2 Giá khuyến mãi ưu tiên số 2 “LoLa Chạy Trốn Shopee” tại đây
3 Giá khuyến mãi ưu tiên số 3 “LoLa Chạy Trốn Fahasa” tại đây
Đọc sách LoLa Chạy Trốn ebook pdf
Để download “sách LoLa Chạy Trốn pdf” bạn cần có tài khoản tại Siêu thị sách 86 hoặc đồng thời (Like Page Sach86 và comment Email) phía dưới để nhận link tải sách.
(Trong nhiều trường hợp vướng mắc về bản quyền hoặc mới xuất bản nên một số link sách sẽ không được cung cấp. Hoặc số lượng fan xin sách quá nhiều Sach86 không thể gửi kịp trong thời gian 15 ngày nên rất mong mọi người thông cảm).
THÔNG BÁO QUAN TRỌNG: Từ ngày 20/12/2024 Sách 86 tạm thời ngừng cung cấp các bản [Ebook, Pdf] với lý do vướng mắc về bản quyền. Tính năng tải sách sẽ được mở lại khi có thông báo mới. MỘT SỐ SÁCH VẪN ĐƯỢC TẢI
Xem thêm
- Lời Chào Từ Vũ Trụ
- Một Cuộc Chạy Trốn
- Ám Ảnh Sợ Xã Hội – Chạy Trốn Hay Đối Mặt
- Malorie – Hành Trình Chạy Trốn Tử Thần
- Những Cuộc Chạy Trốn Tình Yêu
- Cô Dâu Chạy Trốn
Từ khóa tìm kiếm: Review sách, Tải sách, Ebook, Pdf, Download free